Bởi vì Địa ngục thiên quân là thần linh của Hắc Ngục, là vua của Hắc
Ngục. Người Hắc Ngục không bao giờ dám có một chút bất kính với hắn, mà
gọi thẳng tên hắn ra như thế lại là đại bất kính, còn chưa nói đến
chuyện lấy bản thân mình ra mà so sánh với hắn, hành vi này quả thực có
thể so với tội phản nghịch, sẽ bị người Hắc Ngục công kích bao nhiêu
cũng không đủ.
Phong Vân đương nhiên không biết rõ lắm về việc này.
Nhìn thấy vẻ trầm tĩnh của sư phụ và sư bá, Phong vân lúc này mới miệng nói, “Sư phụ, người đối xử rất nhẫn tâm với ta. Ta sẽ đi kể tội với Mộc Hoàng đó.”
Diêm La nghe xong câu đó thì trong nháy mắt lại hung hăng trừng mắt liếc Phong Vân một cái, “Ngươi bớt giả bộ với ta đi! Bổn tọa còn phải xem xét cẩn thận lại chuyện này đã.”
Nói xong, sư phụ Diêm La bình tĩnh đi tới trước mặt Phong Vân. Ông ta bỗng vươn tay ra tóm chặt lấy cổ nàng. Tiếp đó, một luồng linh lực màu
đỏ lại bắt đầu bao phủ lấy Phong Vân.
Luồng linh lực màu đỏ trong nháy mắt sắp bao phủ lên cả thân thể của
Phong Vân. Nhưng ngay khi luồng ánh sáng màu đỏ đó tới gần, cơ thể của
Phong Vân tựa như tự mình có kháng thể và xung khắc với linh lực đỏ rực
này như nước với lửa. Một luồng sức mạnh không màu sắc lại lần nữa bay
ra phản kháng lại luồng linh lực màu đỏ của Diêm La. Dấu son môi màu đen trên cổ của Phong Vân trong nháy mắt cũng đồng thời hiện ra.
Sư phụ Diêm La đã quan sát trọn vẹn màn biến hóa này, ông ta không
khỏi nhíu mày lại. Tiếp đó, bàn tay nhẹ nhàng buông Phong Vân ra.
Linh lực màu đỏ vừa tản ra thì sức mạnh trong suốt kia cũng lập tức
biến mất, mà dấu son môi màu đen cũng vội vàng biến mất theo.