“Căn nguyên bảo hộ?” Sư phụ Diêm La âm trầm nhìn Phong Vân rồi phun ra bốn chữ.
“Sao lại là Căn nguyên bảo hộ?” Sư bá Thần Tiên cũng thấy dấu son môi và sức mạnh trên người Phong Vân, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngươi đã đụng chạm với người nào của Hắc Ngục thế?” Sau khi cơn kinh ngạc qua đi, sư bá Thần Tiên nhìn chằm chằm về phía Phong Vân và hỏi.
Trên người Phong Vân không có khí tức và công pháp của Hắc Ngục, nàng không phải là người của Hắc Ngục, nhưng mà…
Phong Vân nhìn biểu cảm trong mắt của sư phụ Diêm La và sư bá Thần
Tiên thì cũng hiểu trên người mình nhất định có thứ gì đó. Nàng lập tức
nương theo ánh mắt của bọn họ mà vuốt vuốt lên cổ mình. Phong Vân không
đáp mà hỏi ngược lại, “Trên cổ ta có cái gì vậy?”
“Dấu son môi màu đen.” Sư phụ Diêm La lời ít ý nhiều.
Dấu son môi màu đen ư? Phong Vân nhíu mày, đó là cái gì vậy?
“Địa ngục chi vương* đích thực đã dùng sức mạnh căn nguyên để bảo vệ cho ngươi.” Sư bá Thần Tiên giải thích một cách đơn giản.
(*Địa ngục chi vương: Vua của Địa ngục.)
Phong Vân nghe thế thì có chút kinh ngạc. Hắc Ngục, Địa ngục chi vương, Địa ngục thiên quân…