Li Á là mỹ nữ đệ nhất của tộc mỹ nhân ngư bọn họ, là mẹ của hắn. Đó
cũng chính là nguyên nhân mà tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn kết thù
với nhau. Đưa Li Á tới trước mặt Mặc đế ư? Nói nhẹ nhàng thế nhỉ? Nàng
coi thường sự quản lý của tộc mỹ nhân ngư sao?
Li Giang vừa dứt lời, không đợi hắn nói xong, Phong Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Li Giang đối diện với ánh mắt của Phong Vân, vẻ khinh thường chán ghét trên người hắn lập tức biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt kia, thứ ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đang nhìn về phía hắn không có sát khí, không có giết chóc, càng không có bạo ngược, thế
nhưng, nó lại tràn ngập sự hung tợn của dã thú, một loại dã thú tuyệt
đối cố chấp và kiên quyết. Loại cố chấp và kiên quyết này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên người của Phong Vân đang đứng thẳng trước mặt,
một loại quyết tuyệt thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.
Phong Vân của lúc này không phải là người hắn đã gặp ở tẩm cung của mình.
Chuyện này… Li Giang nhíu mày.
“Ta sẽ trả cho ngươi một Li Á bằng xương bằng thịt!” Phong Vân vừa nhìn Li Giang vừa cất giọng thật trầm, trên mặt hiện rõ vẻ kiên quyết.
Li Giang nghe thấy lời hứa hẹn của Phong Vân thì trố mắt lên một chút rồi trong nháy mắt lại nở nụ cười tức tối.
“Chỉ bằng người thôi hả? Ha ha, nếu ngươi có thể đưa cho ta một
Li Á vui vẻ hoạt bát thì hôm nay Li Giang ta xin thề tại nơi này, mỹ
nhân ngư tộc của ta sẽ tùy ngươi điều khiển.”
Li Giang khoanh tay trước ngực, trên mặt ánh lên vẻ trào phúng và châm biếm nhưng còn có một nỗi bi thương không thể tả.
Đám linh tinh Á Phi vừa theo Li Giang đáp xuống khi thấy vậy cũng
ngưng lại trong giây lát. Ân oán giữ tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn
vốn tồn tại đã lâu, xét đến cùng cũng là vì Mặc đế và Li Á. Nhiều năm
qua không ai giải quyết được chuyện này, cũng chẳng ai có cách gì. Vậy
mà hôm nay Phong Vân lại dám lớn tiếng hứa hẹn như thế, Phong Vân…
Á Phi nhìn Phong Vân vẫn lạnh lùng như băng, ánh mắt hắn hơi trầm
xuống nhưng không mở miệng phản bác hay khuyên giải. Phong Vân tự biết
bản thân đang làm cái gì.
“Được!” Mà ngay khi Li Giang vừa dứt lời, Mặc đế mới rồi còn đang kích động đã bình tĩnh trở lại trong giây lát, hắn đột nhiên trầm
giọng bỏ lại một chữ.
“Chỉ cần ngươi đưa Li Á còn sống tới trước mặt ta, bổn tọa cũng
một lời rằng, tộc người lùn của ta tùy ngươi sai khiến. Nhưng mà, ngươi
phải làm cho được lời hứa hẹn này. Nếu không làm được, cho dù ngươi có
chạy tới chân trời thì Mặc đế ta cũng có thể băm ngươi ra thành trăm
mảnh.” Nói tới đoạn băm thành trăm mảnh, ngữ khí của Mặc đế đã tràn ngập sát khí.
Phong Vân nghe nói thế cũng không nói gì, nàng chỉ giơ đầu ngón tay
ra và cắn một cái cho máu tươi đầm đìa rồi ấn thật mạnh xuống mặt đất
ngay trước mặt bọn họ.