Gió lạnh yếu ớt thổi. Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
“Đế Sát…” Hồi lâu sau Phong Vân mới khe khẽ thở dài một hơi và mở miệng nói.
Thế nhưng khi Phong Vân vừa mới gọi tên mình, Đế Sát lại đột nhiên liên tục lắc đầu và nhanh chóng nói, “Không cần nói, không cần trả lời, ta không muốn nghe.”
Dứt lời, hắn xoay người xông thẳng ra ngoài. Hắn hối hận, hắn không
muốn nghe, hắn không muốn nghe câu trả lời của Phong Vân. Phong Vân
không trả lời, hắn còn có thể tùy ý tưởng tượng. Nếu Phong Vân trả lời
rõ ràng, tình cảm chứa chan của hắn…
Hắn không thích nghe, không muốn nghe, coi như hắn chưa từng hỏi, chưa từng.
Đi thẳng một mạch, đảo mắt một cái Đế Sát đã biến mất khỏi tầm mắt của Phong Vân.
Phong Vân trầm mặc hồi lâu mới khe khẽ lắc đầu.
Nhân sinh tự hữu tình si,
Thử hận bất quan phong dữ nguyệt*.
(*Đây là hai câu thơ trong bài Ngọc lâu xuân của Âu Dương Tu, một nhà thơ đời Tống. Dịch nghĩa là: “Thế nhân là giống tình si, Hận này
đâu phải tại vì gió trăng.”)
Gió mùa đông thổi vù vù qua cửa sổ. Không khí rõ ràng rét lạnh nhưng
lại quanh quẩn có một tia ấm áp. Một cảm giác không thể nói rõ, một sự