Chương 002: Cuối năm mang hỉ tới. (2)
Đang nói chuyện nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch ở cầu thang, cái vị người to bằng luôn cửa đi vào, mặt mày tươi hơn hớn, vội vội vàng vàng, phát kẹo, hạt dưa, thuốc lá, miệng luôn mồm: “ Mọi người ăn kẹo, ăn kẹo đi ... Chú Thành, hút điếu thuốc, anh Cao, chị Nhị Nhị, cắt hạt dưa ... Văn phòng của chúng ta thì thôi không gửi thiếp nữa nhé, trưa nay tôi mời mọi người tới Đệ nhất Oa, để chú Giản làm cho một bữa.”
Nhị Nhị quên luôn nỗi đau bị hái trộm rằu, bản tính buôn chuyện trỗi dạy, tấy cắn hạt dưa, mồm hỏi: “ Sĩ Thanh, đối tượng của cậu ở đâu ấy nhỉ?”
“ Công ty điện lực.”
“ Định ngày chưa?”
“ Rồi ạ, 26 tháng Chạp.”
“ Chà chà, vài ngày nữa thôi, cuối năm hỉ tới, chúc mừng, chúc mừng.”
Mấy người khách sáo chúc mừng vài câu rồi cắn hạt dưa, truyền thống trong đơn vị có đám hỉ đều tới từng văn phòng tặng kẹo bánh hạt dưa, đã thành lệ rồi.
Phí Sĩ Thanh tới nông thôn rèn luyện hơn một năm trở về liền tới nơi này đi làm, trông chững trạc hơn nhiều, đã thế bây giờ lại còn để râu, như chứng tỏ mình không phải là loại sinh viên mới tốt nghiệp làm việc không đáng tin cậy nữa.
Nghe nói tiệc bày ở Đệ nhất oa, đề tài quảy về chuyện ăn uống, Nhị Nhị nói hồi bé mỗi lần thi tốt được tới Đệ nhất oa ăn, chú Thành khen tấy nghệ Lão Giản ăn bao năm không biết chán, Tiểu Cao giống Phí Sĩ Thanh, nói tới ăn là nói tới thịt, vẻ hận đời cũng bay biến.
Đánh giá quán ăn trong huyện cũng là một nội dung quản trọng ở văn phòng, mà ở Ô Long danh tiếng nhất không gì bằng Đệ nhất oa đã gần 30 năm chưa đóng cửa. Thức ăn chẳng phải có gì hiếm có, toàn rằu xânh, đậu hũ, sơn dược mà thôi, nhưng hiếm ở chỗ mấy chục năm rồi mà giá vẫn rẻ thức ăn vẫn ngon. Chú Thành mấy chục năm chỉ chung tình một quán, Tiểu Cao cám thán ăn quen loại cá thịt tẩm ướp đống giả vị rồi, nghĩ lại chỉ nhớ mỗi loại vị món ăn thường nhật, Nhị Nhị thẳng thừng tuyên bố Đệ nhất oa đứng đầu toàn huyện.
Thấy còn chút thời gian, Phí Sĩ Thanh cũng góp vui: “ Nếu nói quán ăn số một thì là Đệ nhất oa, nhưng nếu nói nấu nướng số một thì không phải là Giản Nhất Oa.”
“ Ồ, còn ai nữa?” Mọi người đều biết Phí Sĩ Thanh là chuyên giả ăn uống, ngạc nhiên hỏi, trong cái huyện này làm gì còn ai nấu ăn ngon hơn Lão Giản:
“ Giản Tiểu Oa chứ ai, tên Giản Phàm, bạn thủa nhỏ của tôi.” Phí Sĩ Thanh đắc ý khoe khoang:
“ Không thể nào? Con trai sao hơn cha, Lão Giản nấu ăn hơn 30 năm, con trai ông ta được mấy tuổi?” Chú Thành không tin:
“ Có chí không sợ tuổi còn nhỏ, trình độ không ở tuổi cao, chúng tôi cùng đi học, cùng tốt nghiệp, tôi về quê, cậu ấy làm cảnh sát, làm cảnh sát hai năm mà trúng mười mấy phát súng, cả mặt cũng bị hủy ... Về sau chắc là sợ chết không làm nữa, từ chức làm đầu bếp. Kỳ thực tôi sớm nói cậu ấy sinh ra để làm đầu bếp, giờ làm hai năm tu thành chính quả, có biết lương tháng của cậu ấy bao nhiêu không? Nói ra mọi người sợ vỡ mật luôn, hơn 8000 đấy, còn chưa tính phúc lợi, tăng cả và phần trăm ăn chia với nhà hàng, giờ là đầu bếp danh tiếng, biết người ta gọi cậu ấy là gì không? Hoa đại sư ... Cấp bậc đại sư rồi đấy, ngầu không?” Phí Sĩ Thanh nói văng nước bọt, thêm dầu thêm mỡ, sợ người ta đánh giá thấp người anh em của mình:
“ Trúng mười mấy phát đạn mà không chết, cậu đang nói siêu nhân đấy à?” Tiểu Cao thấy thành phần bốc phét quá nhiều:
“ Lương tháng những 8000? Oa, bằng mấy tháng lương của chúng tắ.” Chú Thành hâm mộ, ông ta làm việc lâu năm mà mới chỉ 2300 đồng, đám Nhị Nhị, Tiểu Cao chưa tới 2000:
“ Sĩ Thanh, sao đầu bếp lại thành Hoa đại sư? Chẳng lẽ giờ đại sư là tự phong? “ Nhị Nhị cười khanh khách, biết Phí Sĩ Thanh nói chuyện còn khoa trương hơn thể trọng của hắn, không tin lắm:
Hôm nay tâm tình Phí Sĩ Thanh tốt lắm, đoán chừng là sắp tới đám cưới, vỗ đùi rất có phong cách lãnh đạo: “ Chị Nhị Nhị hỏi đúng rồi, Oa cả ở ngoài xông pha hai năm, học được một tuyệt kỹ xưa nay chưa từng có, mọi người biết gọi là gì không? Hoa soạn, đã bao giờ nghe tới chưa?”
Cái vùng đất nhỏ này rõ ràng quá bế tắc, cả ba nhìn nhau, hình như nghe nói rồi thì phải, nhưng mà không nói ra được.
“ Là dĩ hoa vi thực, thực hữu hoa hương. “ Phí Sĩ Thanh lắc lư người nói một câu văn vẻ, nói xong mà vẫn thấy mọi người mù mờ, giải thích thông tục hơn: “ Đơn giản thôi mà, chính là như ở nông thôn ăn hoa hòe ấy, rải hoa lên bột, cho vào lồng hấp, ăn vừa tươi ngon, cả nhà toàn mùi hoa hòe.”
“ A, từng ăn rồi, ngon lắm.” Nhị Nhị cao hứng, là người hiểu đầu tiên:
“ Tôi chưa bao giờ ăn.” Tiểu Cao chẳng thấy bỏ lỡ món ăn nhà quê có gì tiếc nuối:
“ Sĩ Thanh, cái đó có gì hiếm lắm à, thời xưa gặp nạn đói mới phải ăn hoa cỏ, thế mà cũng thành đại sư sao? “ Chú Thành thấy mình đúng là lạc hậu rồi:
-“Tôi lấy ví dụ nhé, mọi người biết món bánh hoa hòe ở khu nghỉ dưỡng nước nóng Quế Viên giá bao nhiêu không? Hơn 100 đồng 1 cái đấy, kiếm tiền như đi ăn cướp luôn, một giỏ hoa hòe vài đồng, thêm ít bột, bỏ tí công, chớp mắt cái biến thành món ăn, thu về hơn 1000. Tôi tới đó ăn chực một lần, trong khách sạn 4 sao chuyên môn mở một vườn hoa, mười mấy loại hoa 4 mùa chia làm các khu khác nhau, toàn bộ không bán mà chỉ dùng làm món ăn. Danh tiếng Hoa đại sư ở đó cực cao, khách sạn chuyên môn mở 2 tầng làm nhà hàng, đặt tên Hoa Soạn Lâu, do Oa cả làm bếp trưởng, chỉ huy mấy chục đầu bếp cấp dưới.” Phí Sĩ Thanh hớn hở nói, thực tế hắn chưa bao giờ tới Quế Viên cách Đại Nguyên 100km, toàn là nghe đồn về bốc phét:
“Thật à? Ngầu thế?” Tiểu Cao nghe đã khao khát:
“ Nơi đó chắc là đắt chết.” Nhị Nhị lẩm bẩm:
“ Đương nhiên rồi, một bát canh Cúc hoa xà giá 800, một món thịt Lan huân giá 300, chai rượu Hoa nhưỡng còn đắt hơn rượu Phần 30 năm ... Có điều đừng hâm mộ, bọn thành phố giờ toàn sĩ hão thôi, mấy thứ hoa cỏ chúng ta đào quảnh nhà xí đưa vào đó thành món ăn sinh thái, ha ha ha ...”
Phí Sĩ Thanh kéo thần thoại về với hiện thực làm mọi người đều cười ngặt nhẽo, nghe hắn nói đâu vào đó như thế, ai mà không tin, còn vỗ ngực đảm bảo, ngày mình kết hôn mời hai vị đại sư Giản giả tới, đích thân nấu ăn, làm mọi người trông đợi không thôi. Xem thời gian cũng tới lúc, phất tấy gọi mọi người đi cùng, nói cười kéo nhau lên xe của Phí công tử, tới thẳng Đệ nhất oa.
Quán ăn cũ vẫn cũ như thế, vẫn năm giữ cái ngã ba tấp nập người quả lại, tấm biển Đệ nhất oa bằng gỗ ngày ngày được lau chùi hai lần quả bao năm đã bóng loáng, nhìn đã khiến người ta tin tưởng hơn mấy biển đèn màu lòe loẹt xung quảnh.
Phí Sĩ Thanh bố trí mấy đồng nghiệp lên tầng hai chờ đợi, trước Tết người ở dưới xã lên thành phố mua hàng không ít, quán vì thế đông khách hơn ngày thường. Đào Hoa bận bịu tiếp đãi khách, tắm Cường và Thủy Sinh chuyên tâm làm việc dưới bếp cùng Giản Trung Thật, còn một người nữa là chàng trai tên Đại Hòe vai u thịt bắp thì hai năm trước đi làm phụ bếp cho Giản Phàm rồi, giờ có hai người mới, Phí Sĩ Thanh không biết tên.