Chương 003: Hoa nở giữa mùa đông.(1)
Giản Trung Thật già hơn, tóc mai thêm sợi bạc, nhưng đôi tấy còn nhanh nhẹn lắm, xem chừng nấu nướng mười năm nữa cũng không thành vấn đề. Ông đang bận rộn trong bếp thì có người vào, ngẩng đầu lên thấy người quen cười vui vẻ: “ Béo, cái miệng lại thèm rồi à?”
“ Hì hì, cháu dẫn đồng nghiệp tới, chú ơi, ngày 26 này chú làm bếp trưởng cho cháu nhé? Giản Phàm lo bữa sáng, chú lo tiệc cưới buổi tối.” Phí Sĩ Thanh đặt hai chai rượu lên bàn trong bếp:
“ Ừ, nói một câu là được, còn mang gì tới nữa.” Giản Trung Thật cười hiền từ, không từ chối món quả nhỏ này, cả đời làm không biết bao nhiêu tiệc cưới rồi, có điều nhìn Phí Sĩ Thanh lớn lên cùng con trai cũng đã kết hôn, bất giác nhớ tới con trai xâ nhà đã lâu, có chút buồn bã nói: “ Vậy cháu phải nói trước với Giản Phàm, nó làm công cho người ta mà, bận bịu lắm, không tùy tiện được như vậy.”
“ Dạ, chú yên tâm, cháu dặn nó từ lâu rồi, thiếu nó sao được.” Phí Sĩ Thanh nói xong thì đã chạy ra ngoài, trong lúc đợi món bấm điện thoại gọi cho Oa cả hiếm khi gặp một lần, chú Giản nói cũng đúng phải nhắc cái thằng tham tiền đó, nếu không lỡ hết việc của mình:
“ Ê Oa ca, tắo nói này, mày tham tiền quá đi, hôm nay 20 rồi còn chưa về, tiền thì kiếm bao nhiêu cho đủ? Oa ca, ngày tốt là 26 đấy ... Không nhắc thì mày quên ... Buổi sáng đãi khách mày bao hết, vốn định mời mày làm phù rể, nhưng mà cái mặt mày dọa khách sợ chạy hết mất ... An bài rồi, lão đại làm phù rể, lão tắm làm tiếp khách, mày lo nhà bếp, mẹ mày thu tiền tắo cưới vợ bằng mày cưới vợ, lỡ chuyện cả đời tắo không tha cho mày.” Bên kia vừa mới bắt máy là Phí Sĩ Thanh tuôn một tràng:
“ Biết rồi 26 tháng Chạp, nói nhiều! “ Trong điện thoại quát một tiếng làm Phí Sĩ Thanh rời điện thoại ra mấy cm, Giản Phàm giáo huấn:” tắo động phòng thay cả mày là được chứ gì, con mẹ nó, thật rườm rà, đừng gọi tới nữa, cả đống khách đang đợi đây.”
Tu tu tu, bên kia mới nói hai câu mà đã cúp điện thoại rồi, trước kia quen Giản Phàm nói dông nói dài, giờ không quen kiểu nhanh gọn dứt khoát như thế, Phí Sĩ Thanh chửi đồng vài câu, tiếp theo lại gọi cho Hoàng Thiên Dã căn dặn: “ A lô, lão tắm, 26 tháng Chạp kết hôn, mày tiếp khách đấy ... Cái gì, mày muốn làm phù rể à, mày trông như ăn trộm ấy, mất giá lắm làm phù rể thế quái nào được, tắo mời lão đại làm phù rể rồi ... đừng giận, đừng giận, vai trò của mày quản trọng lắm, mày sẽ đi trước xe rước dâu đốt pháo mở đường, vinh dự thế còn gì, đừng nói tắo không chiếu cố mày.”
“ Đốt pháo làm chó gì, có giỏi mày mời tắo bắn pháo.”
Hoàng Thiên Dã dâm đãng đáp lại làm Phí Sĩ Thanh cười ngặt ngoẽo, chửi rủa vài câu lại gọi cho lão đại Tiết Hán Dũng, trong bốn tên tiện khách, lão đại tương đối đàng hoàng, nói chuyện không đeo bộ phận sinh dục lên mồm, không rườm rà đồng ý ngay, chỉ tiếc là bạn gái hắn làm khách sạn cuối nắm rất bận, nếu không đã dẫn về ra mắt anh em luôn một thể.
Gọi điện xong thì đồng nghiệp cũng gọi vào ăn cơm, Phí Sĩ Thanh đáp một tiếng lật đật chạy vào quán, nghĩ tới tứ tiện khách tốt nghiệp 5, 6 năm lại tụ hội đông đủ, tâm trạng vui hơn vài phần.
Ngày vui sắp tới, lại có anh tề tựu, còn gì bằng.
Đặc biệt là sắp được thưởng thức tấy nghề của Oa ca, lâu lắm rồi không nếm thử, hơn hai năm trước nó sách ba lô đi du lịch khắp nơi tu luyện, bây giờ tài nghệ chắc cao siêu lắm rồi, chậc chậc, nghĩ đã thèm.
“ Chủ tịch Trần, hôm nay trông vào anh đấy, cục trưởng Hứa ra sức tiến cử anh ra mặt, bữa cơm thiếu nhà mỹ thực như anh thì thiếu thú vị.” Trong chiếc Audi đi về phía khu nghỉ dưỡng Quế Viên phía bắc Đại Nguyên, người ngồi ghế phụ lái dáng vẻ lãnh đạo quảy đầu lại nói:
Người này là Thẩm Vinh Quy vừa lên làm phó thị trưởng Đại Nguyên một năm, vị tiền nhiệm liên quản tới lừa gạt ngân hàng liền mất tích, một năm sau mới đề bạt từ cục đầu tư lên, nguyên nhân là nhờ vị này mang về khoản đầu tư 2 tỷ cho khu công nghiệp thành phố.
Lãnh đạo lên tiếng, vị chủ tịch Trần phía sau tóc hoa râm, trông như Phật Di Lặc chỉ cười không nói, cục trưởng Hứa ở bên vốn là phó chức của phó thị trưởng Thẩm nay đước đưa lên hưởng ứng lãnh đạo: “ Thị trưởng Thẩm, chủ tịch Trần là nhà mỹ thực có hạng trong tỉnh tắ, nơi nào có món ngon, bất kể là khách sạn 5 sao hay quán nhỏ thôn dã, anh ấy đều đi quả. Anh Trần, nơi đó rốt cuộc thế nào, hôm nay chiêu đãi ông Giản Hoài Ngọc là người đi nhiều biết rộng đấy.”
Chiêu đãi là một môn học vấn không thể thiếu trên quản trường, cục trưởng Hứa nói vậy xem chừng là còn chưa tin vào cái hoa soạn gì đó, dù sao phải chiêu đãi hai vị thần tài, không sơ xuất được.
“ Mọi người nhìn chỗ kia đi.”
Chủ tịch Trần béo tốt này không phải ai xâ lạ, chính là người năm xưa dẫn Tương Địch Giai tới Đệ Nhất Oa của nhà Giản Phàm ăn, lần này cũng vậy, lại dẫn người đi ăn rồi. Ông ta đưa tấy chỉ đằng xâ, hai vị kia nhìn theo, có chút kinh ngạc, cách hai bên đường quốc lộ không xâ, trong cái mùa vạn vật tiêu điều, nơi này muôn hồng ngàn tía, hoa đua nhau khoa sắc trong nhà kính kéo dài liên miên, tạo ra xung động thị giác cực lớn.
“ Đó là vườn hoa Quế Viên, khai phát 5 năm trước, ban đầu chủ yếu cung cấp hoa cho Đại Nguyên, nhưng ở phương bắc chúng tắ, thói trò tặng hoa tươi thời thượng chưa được phổ cập, mùa hè thì hoa chẳng đáng tiền, còn tới mùa này lại quá đắt. Tỉnh ta thời tiết khắc nghiệt với cây cối, tiêu thụ bình thường mà chi phí tăng cao nên không phát triển được. Rồi 3 năm trước khách sạn Quế Viên mở ẩm thực Hoa Soạn, mới đầu làm ăn cũng bình thường, thế rồi không biết mời đâu tới một vị đại sư, rồi mời hết nhà mỹ thực Đại Nguyên tới bày một bàn tiệc, thế là thanh danh vang dội trong một đêm, sau đó hoa ở đây không lo không bán được nữa, gần như được khách sạn ở đây đặt hết rồi, làm ăn mà một chiêu độc, ăn suốt đời, Quế Viên mấy năm quả kiếm lắm ... Ha ha ha nếu không nhờ thân phận phó trị trưởng Thẩm, muốn ăn ở đây phải đặt trước 3 ngày.” Chủ tịch Trần vừa giới thiệu cũng vừa là nịnh lãnh đạo, xem ra miệng vị này không chỉ để ăn:
Cục trưởng Hứa tư giao rất tốt với chủ tịch Trẫn, nhiễm một ít khí chất nhà mỹ thực, tò mò hỏi: “ Anh Trần, Hoa Soạn thuộc về hệ món ăn nào?”
“ Chẳng thuộc hệ nào, nhưng hệ nào cũng có, tuy một mình một cờ, nhưng vì ảnh hưởng của địa vực, khí hậu, nên khó lập thành hệ phái riêng, trong nghề này Hoa Soạn thuộc loại dương xuân bạch tuyết, có nghĩa là quá mức cao cấp, cho nên đầu bếp chuyên về món này không nhiều ... Ví dụ như hiệu tương La giả trước giải phóng ở Đại Nguyên nổi tiếng nhờ món thịt ngâm, kỳ thực tổ tiên họ Ngự trù La là bậc Hoa Soạn đại sư, ở trong cung chuyên làm hoa soạn phục vụ hoàng đế, về sau tuy truyền tuyệt kỷ lại cho con cháu, nhưng đứt quãng nhiều thế hệ, vì không phải ai đủ tư chất đạt tới cảnh giới đó, mà đạt được do món ăn quá đắt nên chỉ phục vụ quý nhân.”
Nghe thế cục trưởng Hứa cũng nổi hứng thú:” Khó thế kia à, vậy vị đầu bếp ở Quế Viên có đạt được tới cấp bậc đó không?”
“ Có, tôi ăn rồi. “ Chủ tịch Trần khẳng định chắc chắn:
“ La giả vào thập niên 60 biến mất, tiếc thật đấy, nếu không bây giờ đã là thương hiệu tiếng tăm toàn tỉnh. “ Cục trưởng Hứa luyến tiếc: