Chương 002: Đào bới quá khứ. (2)
Hắc đàn không quên mục đích tới đây của mình, đặt một cái hình vẽ kiến trúc lên bàn: “ Chú, khi đó chú bán bánh ở chỗ nào, nhìn ảnh này còn nhớ ra không?”
“ Úi chà chà, bức ảnh này làm đẹp quá ...” Người bán bánh nhìn nhà cửa mái ngón, tường quét vôi, phố nhỏ cổ kính, hưng phấn lắm, nhất là thấy cái biển| tiểu khu Hạnh Phúc, ký ức quảy về trong lòng, vui vẻ nói tía lia: “ Cha cậu vẻ đẹp thật, tôi ở ngày cửa tiểu khu này, bán tới bảy tám năm ... À, chỗ này vẽ không đúng rồi, cạnh nhà tôi có cái hiệu sửa xe đạp không vẽ ... Chỗ này có hiệu cắt tóc ... Ài, chỗ này cũng không đúng, đó là đống rác ... Không ngờ bao năm quả lại thấy cảnh này ... ”
Hắc đàn với Thán Chủy càng nghe mắt càng sáng lên vài phần, trong lòng mừng rỡ chung một suy nghĩ: Bà nó chứ, tốn hai mấy ngày cũng tìm được chính chủ.
“ Trí nhớ chú tốt quá nhỉ?”
Người bán bánh vẫn nhìn bức ảnh chăm chằm, có vẻ hồi ức vô hạn: “Các cậu chưa quả thời đó chưa hiểu, giờ sống xô bồ, cái gì cũng quả ào ào, thời đó ngày tháng hơi khổ một chút, nhưng sống tình cảm lắm, hàng xóm láng giềng gắn bó, tất nhiên là hoài niệm. Ài, tôi cũng chẳng phải là trí nhớ tốt, chuyện gần đây có khi không nhớ, chuyện mười mấy hai mươi năm lại nhớ rõ, có khi hàng xóm đi xâ về cho ít quà cũng nhớ ... Ài, như hôm quả ấy.”
Thán Chùy mừng lắm, gợi chuyện:” Cha cháu kể năm đó mưa to lắm, hồi tháng tám ấy, có trận mưa lớn mấy ngày liền, nước tràn quả cầu sông Phần, bao nhiêu năm mới có trận mưa lớn như vậy, giống năm vừa rồi.”
“ Đúng, đúng đấy, khi đó tôi bán bánh tốt lắm, nhớ chứ, ha ha ha, đội kè đê làm việc cách cái quán của tôi không xâ, làm bao nhiêu bánh hết bấy nhiêu, mệt tới suýt ngất xỉu luôn ... Chưa bao giờ buôn bán tốt như vậy.”
“ Ngày 21 tháng 8, chính là cái hôm vừa bắt đầu mưa, chắc chú còn nhớ?”
Người bán bánh gật gù: “ Ngày tháng chính xác thì không nhớ, nhưng hôm đó thì nhớ, từ sáng trời tối đen rồi, thế nào cũng có mưa to, mưa to thì bán bánh tốt, bảo vợ tôi chuẩn bị nhiều bột chút, y như rằng hôm đó bán hết veo ...”
“ Thế chú nhớ người này không?” Thán Chùy rút ra tấm ảnh, là ảnh Tằng Quốc Vĩ:
“ Làm sao lại không, cảnh sát Tằng mà, sao mà quên được, anh ây thích bánh nhà tôi lắm, chà, người ta xuất thân danh giả vọng tộc mà ăn bánh nhà tôi đấy! “ Người bán bánh tỏ ra hết sức kiêu hãnh:
Đúng người rồi, Hắc đàn mừng húm, lén lút chuồn ra ngoài bấm điện thoại: “ Oa ca, bọn em tìm được người bán bánh rồi.”
Lúc này trong đội trọng án, bao phủ không khí khẩn trương, ai nấy có phần nóng nảy, cáu kỉnh.
Trong văn phòng lớn nhất đặt một loạt máy vi tính, dây rợ lằng nhằng, một đám nam thanh nữ tú ngồi sau máy tính, nhiệm vụ của bọn họ xử lý lượng thông tin khổng lồ về xe cộ. Chỉ huy là Lương Vũ Vân do đích thân Giản Phàm điểm danh xin với Ngũ Thần Quảng điều động từ trên cục xuống hỗ trợ mình, có điều tới đây hơn hai mươi ngày không có thu hoạch, sáu người trẻ tuổi mất hết kiên nhẫn.
Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt tiếp nhận nhiệm vụ mới, quả lại các trại giam, thẩm vấn người liên quản tới vụ án buôn lậu cổ vật trong mười bốn năm quả. Còn lực lượng hạch tâm của đội trọng án thì đặt vào mô phỏng phục hồi hiện trường, theo yêu cầu của tổ chuyên án là: Phải tìm được người chứng kiến có khả năng tồn tại vào ngày 21 tháng 8.
Cách đó hai gian, ở trong văn phòng làm việc phó tổ trưởng Giản, Trương Kiệt cằn nhằn: “ Giản Phàm, hai mấy ngày rồi, toàn bộ nhân viên thực địa của đội trọng án, mấy chục nhân viên đồn cảnh sát, gần như là đào bới khắp thành phố, không tìm ra người, hôm đó mưa to thế thì tìm đâu ra người chứng kiến? Dù có thì mười mấy năm còn nhớ được không?”
Giản Phàm dựa lưng vào ghế lau súng, một khẩu K54 cũ, đưa mắt nhìn Hồ Lệ Quân không nói không rằng với Trương Kiệt không chịu cho cái mồm nghỉ, hời hợt đáp: “ Anh không tìm, sao biết không có? Chính vì hôm đó mưa to khác thường người đó mới có ấn tượng sâu sắc, tìm được người, chắc chắn không quên.”
Chuyện này Giản Phàm nói rất nhiều lần rồi, vốn cũng có người tin, có điều thời gian trôi đi ngày càng lâu, lòng tin càng giảm sút, Trương Kiệt cáu kỉnh chửi tục: “ Có tác dụng chó gì, tìm ra cũng vô ích.”
“ Có ích, dù là xác định loại xe cũng có thể xác định giả thiết quá trình gây án của chúng ta lập rằ. Không có vụ án nào là hoàn toàn kín kẽ, vụ án có kỳ quái tới đâu, khi phá giải rồi sẽ thấy vô số sơ hở ... Trương Kiệt, anh sửa cái tính nóng nảy này đi, hơi gặp khó là mất kiên nhẫn, còn làm được gì? Nhìn xem chị Hồ có sốt ruột không? “ Giản Phàm mắng một câu lại cúi đầu xuống, thuần thục lắp súng, cái khẩu súng được phân phối này cơ bản chẳng có tác dụng gì, nhưng thói quen rồi, ngày nào cũng lau súng một lần, đó cũng là một cách thư giãn:
“ Giản Phàm, kỳ thực tôi cũng thấy cái manh mối này mông lung quá, đội trưởng Lục truy vụ án đột nhập giết người, thúc giục chúng ta suốt đấy, hai mấy ngày rồi, nếu vẫn không có chút tiến triển nào, hai vị lãnh đạo sẽ tới thúc đấy. Nếu gộp án là chính xác, hai đầu chỉ cần một bên có manh mối, lập tức sẽ sinh hiệu ứng domino, nhưng bây giờ hai đầu không có manh mối, sao không gấp?” Hồ Lệ Quân cẩn thận nói, Giản Phàm là một thể mâu thuẫn, đầu óc thì không ai dám nghi ngờ, nhưng tính cách hời hợt của Giản Phàm, cô luôn thấy không hợp với điều tra phá án:
“ Có manh mối nào nhờ thúc giục mà rằ? Cứ như không ai làm việc vậy. Trương Kiệt, anh lại lười rồi, giờ là mấy giờ, 4 giờ mà đã về đội, làm việc thì chểnh mảng nhưng lại đòi hỏi kết quả, anh nên xem lại bản thân đi.” Giản Phàm vẫn thong thả như không có gì:
Trương Kiệt bị nói tới khó chịu, nếu là đội trưởng Lục thì hắn còn sợ một chút, còn Giản Phàm, ít tuổi hơn mình còn lên mặt lãnh đạo, đương nhiên chẳng nể nang:” Chê tôi còn cậu thì sao, nếu không đột nhiên biến mất tăm tích thì ngày ngày ngồi đây chả làm cái gì, hừ.”
“ Ài ...” Giản Phàm buông một tiếng thở dài thương hại:” Anh đã bao giờ thấy một bếp trưởng đi rửa rằu thái thịt chưa? Anh không phục, tôi hiểu, hay là chúng ta đổi vị trí cho nhau, tôi đi điều tra, anh ngồi đây cho đội trưởng Lục tới vỗ bàn chửi nhé?”
Trương Kiệt nghe thế là không dám cãi nữa.
Hồ Lệ Quân ngập ngừng như đang lựa chọn từ ngữ phù hợp:” Giản Phàm, giờ toàn bộ lực lượng của chúng ta tiêu hao vào việc tìm kiếm, căn cứ vào phác họa 3D do Sử Tĩnh Viện khôi phục, men theo cửa hàng, cửa hiệu, quán xá khi đó lật tung lên, nếu là sau khi xảy ra vụ án thì cách này còn có thể, nhưng 14 năm rồi, không biết bao người đã chết ...”
“ Chị Hồ, sao phải quảnh co như thế, không giống chị chút nào.” Giản Phàm mỉm cười:
“ Tôi lo kỳ hạn, đừng nói phá án, ngày cả manh mối còn chưa tìm thấy.” Hồ Lệ Quân kỳ thực vẫn lo cho Giản Phàm, lo cho ngôi sao đang lên này sẽ rụng xuống, chi đội trưởng ký quân lệnh trạng rồi, không như mấy lần trước, lần này không thể phá án, sẽ có người phải chịu trách nhiệm: