Chương 004: Đúng và sai! (2)
“ Không có gì, chỉ tán gẫu thôi, tôi hỏi cậu một câu, không biết cậu có trả lời được không. Giống như chuyện chấp hành cái mệnh lệnh mà mọi người đều không muốn làm này, nếu như trong một ngôi nhà, có tù vượt ngục bắt một con tin, cấp trên muốn cậu bằng mọi giá phải giết chết ác đồ, vì hắn quá nguy hiểm, không thể cho hắn về với xã hội. Mọi giá ở đây bao gồm cả hi sinh con tin, cậu sẽ làm gì? Tiền đề là ác đồ lấy con tin làm lá chắn phía trước, không thể nhắm bắn chính sát, muốn bắn chết, chỉ có cách bắn cả hai.” Tần Cao Phong đưa ra một vấn đề nan
> •
giải.
“ Chắc tôi không ra tấy được.” Giản Phàm nghĩ rất lâu, cuối cùng thở dài:
“ Vậy thì cậu không phải là một cảnh sát hợp cách, càng không phải là cảnh sát ưu tú.”
“ Không thể có cách nào khác, chúng ta phải làm thế sao?” Giản Phàm không nghĩ ra cách biến báo nào:
“ Nghiêm khắc mà nói là không có đáp chính xác, nếu như cậu nhận được mệnh lệnh, quyết đoán bắn chết cả hai, vậy thì cậu là một cảnh sát hợp cách. “ Tần Cao Phong nói bằng giọng khẳng định:
“ Vậy thế nào là cảnh sát ưu tú?”
“ Cái này khó hơn một chút, kỳ thực đây không phải là một câu hỏi, mà là vụ án đã xảy ra trong thực tế. Sư phụ Tần Thập Toàn của cậu là người xử lý, khi đó còn là huấn luyện viên cấp một của trung đội đặc cảnh, có biết ông ấy làm thế nào không?”
Không ngờ là chuyện có thật, lại liên quản tới người ở ngày gần bên cạnh, Giản Phàm hứng thú hỏi:” Chú ấy làm thế nào?”
Tần Cao Phong vịn vai Giản Phàm nhảy quả một chỗ chướng ngại vật, tiếp tục nói:” Khi đó ông ấy ở trước mặt ác đồ, mà ác đồ chĩa súng vào đầu con tin, ông ấy nổ súng bắn vào chân con tin, trong lúc con tin bị đau ngã xuống, bắn một phát giết chết ác đồ. Đó mới là cảnh sát ưu tú.”
“ Oa, thế à, chú Trần ghê gớm thế sao, tôi không nhìn rằ.” Giản Phàm hết sức bất ngờ, không ngờ ông già suốt ngày ngồi lau súng, lại còn lười, sai bảo mình suốt có giai thoại truyền kỳ như vậy:
“ Ha ha ha, nhưng cảnh sát ưu tú thì lại bị người ta hiểu lầm, đó là vụ án hơn mười năm trước, khi đó tôi còn là cảnh sát thực địa ở đội một, vụ án giải quyết thành công, nhưng báo chí đưa tin, nói con tin bị cảnh sát bắn tàn phế. Người thân của con tin không chịu bỏ quả, đi khắp nơi kiện cáo, trung đội đặc cảnh đành phải xử phạt sư phụ cậu, ai cũng biết ông ấy bị oan, nhưng làm cách nào được Cậu thấy ông ấy rồi đấy, từ sau sự kiện đó, danh tiếng thần xạ thủ một đi không trở lại, ngày cả súng cũng cầm không vững, cuối cùng tới đội ta làm người quản lý súng sống quả ngày ... Kết quả như thế còn không bằng lựa chọn con đường khác.” Giọng Tần Cao Phong không khỏi mang theo nuối tiếc, như đang tự cảm khái:
“ Vấn đề này không có đáp án chính xác, nếu như để mặc ác đồ nổ súng giết con tin là sai lầm, chức trách cảnh sát không cho cậu bỏ mặc như thế. Nếu cậu lựa chọn chấp hành mệnh lệnh, nổ súng giết người, cũng là sai lầm, dù có che dấu được thì cũng là gánh nặng tâm lý cả đời. Trần Thập Toàn lựa chọn con đường mà ông ấy cho là đúng nhất, nhưng vì thế mà đánh mất nửa cuộc đời, không rửa sạch được sỉ nhục, không thoát khỏi ám ảnh. Vậy thì ai nói được đúng sai? Giống như hôm nay, vì giữ Đại Nguyên mà chúng ta đuổi hơn vạn hộ thôn dân khỏi nhà, cậu có thấy chúng ta làm đúng không?”
Giản Phàm kỳ thực trước đó cũng đã nghĩ vấn đề này, chỉ là quá bận rộn nên chưa kịp nghĩ sâu hơn:” Đội trưởng, nếu đã không có đáp án đúng, vậy tôi phải làm sao?”
“ Làm cách mà cậu cho là không sai, chính là đúng ... Giống như cậu vẫn luôn làm.” Tần Cao Phong vỗ vỗ vai Giản Phàm, đẩy một cái: “ Đi đi, phía trước tắc rồi, cần giúp đỡ đấy.”
Giống như mình vẫn luôn làm? Ý đội trưởng là gì? Giản Phàm còn chưa kịp tiêu hóa lời của đội trưởng thì vướng phải chuyện khác, một chiếc xe bán tải bị sa lầy, rơi xuống hố, mấy chục cảnh sát sau khi thương lượng liền dùng cách ngu nhất, trực tiếp nhất, đứng xung quảnh xe ỷ vào sức người nhấc lên khỏi hố, mệt bở hơi tắi. Dọc đường cứ lúc đi lúc ngừng, không bị hỏng xe thì sụt lở chặn lối, đi tới 1 giờ chiều mới đến nơi.
Địa điểm là chính phủ xã Bối Sơn, dân binh, vũ cảnh vẫn còn đang đội mưa lắp đặt những chiếc lều tạm thời, nhân viên xã thì phân chia từng hộ giả đình vào lều, tiếng loa phát thanh vang liên hồi, hô hào, vận động, như thời chiến.
Đường vào xã tụ tập mấy nghìn người rồi, tiếng loa, tiếng người, tiếng giả súc giả cầm, cứ như một cái chợ vậy, bóng người mặc rằn ri, mặc cảnh phục quả lại, còn có quần chúng giơ đủ các loại ô, mặc đủ loại áo mưa đứng kín lối đi.
Hết hành quân gấp, lại vận chuyển đồ, đi xuyên đêm, một trăm cảnh sát bọn họ đã mệt không đứng vững nổi nữa, thân trên thì được nước mưa làm da trắng bệch, phía dưới thì toàn bùn đất, giày ướt sũng, mỗi bước đi nước lõm bõm trong đó khó chịu kinh người. Khu nhà chính phủ xã thành chỗ trú chân tạm thời, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống thở phào một hơi rồi, trong nhà, ngoài hiên chật kín người. Giản Phàm, Tiêu Thành Cương kiếm chỗ sạch sẽ ở bậc thềm ngồi xuống, ai nấy lờ đờ phờ phạc.
“ Oa ca, em đói quá, anh làm cái gì ăn đi.” Tiêu Thành Cương xoa bụng cầu xin, vẻ mặt hết sức đáng thương:
Giản Phàm nghe mà bật cười:” Ai mà không đói chứ, mày nghĩ anh có phép à, tình hình này hóa đâu ra thức ăn cho mày.”
“ Em kệ, anh xem tấy em bị lợn cắn một phát, chân em bị chó cắn một phát ... Tại cái chủ ý nát của anh hại đấy, yêu cầu nho nhỏ như vậy mà không thỏa mãn được à?” Tiêu Thành Cương ăn vạ:
Giản Phàm thò đầu nhìn, đa số dựa vào tường tranh thủ chợp mắt, mắt y cũng díp lại:” Anh cõng người mà còn bị đánh bị chửi đây, tìm ai than, đói thì chịu thôi.”
Vốn chỉ kiếm chỗ ngả lưng, chả ai nhớ tới ăn, Tiêu Thành Cương nói một câu làm bọn sâu trong bụng như nghe được, vẫy cờ biểu tình rầm rộ. Khát thì không khát, thè lưỡi ra là có thể uống nước mưa rồi, nhưng mà từ tối quả tới giờ chẳng ăn gì mà làm rõ nhiều, ngồi xuống một cái, xương khớp rời cả rằ. Ở đây chỉ thấy người, không thấy chỗ nào để bắc bếp nấu cơm, chỗ này dù có đồ ăn cũng bị đám này ăn sạch, hậu cần chắc cung cấp không kịp, đường xá bị hỏng nhiều lắm.
“ Mọi người đợi đây ... Tôi đi tìm xem.” Giản Phàm rốt cuộc không chịu được, nhìn Thành Cương bị chó cắn lợn cắn, phụng phịu như đứa trẻ to đầu, không đành lòng, mọi người đói và mệt lắm rồi, nếu không ăn một chút, tiếp tới mà xảy ra chuyện gì cũng không còn sức mà ứng phó nữa:
Mưa nhỏ hơn một chút rồi, rả rích suốt làm nghe đã phiền lòng, nhìn Giàn Phàm chạy vào màn mưa, rời sân, hai người kia đều nghển cổ chờ đợi, đợi rất lâu mới thấy Giản Phàm lén lút quảy về, vẫy tấy gọi hai người tới. Ba người chui vào góc tường, chụm đầu vào nhau, Giản Phàm nhét nhanh vào tấy hai người, dưa chuột bé bằng lòng bàn tắy, cà chúa thì còn xânh, rõ ràng là vừa mới hái ở ruộng lên, vẫn còn bùn.
Quách Nguyên mặt đưa đám:” Cái này ăn được không? Đâu ra đấy?”
“ Ở nông thôn thì trước nhà sau nhà đều là ruộng, còn thiếu cái ăn sao? Trộm thôi, mong người ta tặng chắc, ăn đi, không chết được, không ăn thì đưa đây.”
Tiêu Thành Cương bất kể ba bảy hai mốt đã cho vào mồm nhai ráu như lợn, còn khen ngon liên hồi, dưa chuột hay trực tiếp ở ruộng, lại chả ngon.
Hành vi của ba người làm sao mà quả mắt được một đám hình cảnh mắt sáng như đuốc, mấy tên hay chơi cùng xúm tới, thoáng cái cướp hết đồ Giản Phàm trộm về, dưa chuột còn được chứ cà chúa xanh không dễ ăn, cắn một phát vừa chát vừa đắng, vừa ăn còn chửi người cung cấp thức ăn.
Đang cố sống cố chết ăn thì Tần Cao Phong cùng cán sự xã đẩy một xe mỳ gói tới hô: “ Các đồng chí tới đây, đói chưa, có cái ăn rồi.”
Nghe thế là cả đáo kéo ùa nhau bỏ đi, cà chúa ăn dở ném choẹt một cái xuống đất, phũ phàng vô cùng, có tên còn ném trúng đầu Giản Phàm. Giản Phàm nhìn đám đồng đội ma đói, lắc đầu: “ Làm người tốt đúng là luôn bị hiểu lầm.”