Hắc Oa

Chương 006: Oanh oanh yến yến.

Chương 006: Oanh oanh yến yến.

“ Hai đứa lưu manh im mồm, đừng làm hư Manh Manh. Manh Manh, em đừng nghe chúng nói linh tinh.” Dương Hồng Hạnh quát, hai cô gái kia không nói nữa, song vẫn cười suốt:
“ Kỳ thực em thấy chị và Giản Phàm rất xứng đôi, một điển trai một xinh đẹp, một đôi kim đồng ngọc nữ.” Không ngờ Ngưu Manh Manh đường hoàng nói:
“ Manh Manh, em gái, em nhầm rồi, đại tỷ thì ngọc ở chỗ nào, có mà dục ở trong từ dục vọng ấy.” Lương Vũ Vân tiếp lời khiến mấy cô gái phì cười:
“ Không thèm nói với các cô nữa, tôi đi ngủ đây.”
Dương Hồng Hạnh dường như có tâm sự, không như mọi khi tán gẫu tới tận khuya, trong phòng chẳng mấy chốc khôi phục lại sự yên tĩnh, người khác dần dần thở đều đặn, nhưng cô thì chẳng sao ngủ được. Buồn chán quá mới bày ra trò này, chẳng quả là để trêu ghẹo tiểu soái ca, chỉ là tối nay một phen trêu ghẹo mới biết tiểu soái cả rất chân tình, không hề giả tạo, tính cách thoáng đạt, hóm hỉnh tự nhiên. Chẳng biết từ lúc nào hai người nắm tấy nhau đi mấy vòng ... có chút, giả thành thật rồi.
Có người bạn trai như vậy cũng không tệ, nhưng người ta có bạn gái rồi, hơn nữa tập huấn cũng sắp kết thúc, trằn trọc mãi ...
Ngày hôm sau Giản Phàn vô tình phát hiện rằ, rất nhiều làn thu ba như đạn tập bắn không ngừng bắn về phía mình. Trong đó có cả Dương Hồng Hạnh rất có khí chất, Lương Vũ Vân chín như mật đào, Tần Thục Vân cười có má lúm đồng tiền thục nữ duyên dáng, thậm chí cả Ngưu Manh Mạnh bụ bẫm cũng thi thoảng cười với y, hoàn toàn không giống vẻ hằn học thường ngày.
Có câu tường bao cao tới mấy cũng không ngăn được trái tim xào động, khi mọi người kéo nhau đi về phía nhà ăn, Giản Phàm lẻn ra sau KTX nam, phi thanh lên tường, nhảy ra ngoài.
Vừa mới đáp xuống đất liền trố mắt, bên đường không xâ, Dương Hồng Hạnh đi trước một bước không biết là đã thay quần áo lúc nào, giày bốt đen, quần ống bó xanh bộ đội, áo thể thao màu đỏ, đang ra sức vẫy tắy, giống ngọn lửa đang lay động.
Ngọn lửa đó như có sức hút mãnh liệt, Giản Phàm chạy vù tới.
Mở cửa, lên xe, khởi động máy, hai người như đôi tình nhân vụng trộm, chạy đi như chớp.
“ Xe của em sao?” Giản Phàm không khỏi hâm mộ:
“ Mượn đấy, của bạn em.” Dương Hồng Hạnh hứng trí rất cao, vui vẻ đáp:
“ Thật xinh đẹp!” Giản Phàm chép miệng:
Dương Hồng Hạnh nghe câu này quảy lại liếc một cái: “ Đương nhiên, xe kiểu nữ đều đẹp.”
“ Anh không hứng thú với xe.”
“ Không nhìn ra nhé, anh cũng biết nịnh con gái à? Em cho rằng anh chỉ biết mỉa mai người tắ.”
“ Anh đâu có nịnh, anh chỉ nói thật.”
“ Thế sao, vậy có đẹp hơn bạn gái của anh không?”
“ Đương nhiên là xinh đẹp.” Giản Phàm thành tâm tán thưởng, Hương Hương là cô bé xinh xắn đáng yêu như búp bê, lại tựa cô gái nhà bên xinh đẹp nhưng thiếu sự quyến rũ của nữ nhân, còn Dương Hồng Hạnh thì khác hẳn, là loại mỹ nữ càng nhìn càng có vận vị, gợi cảm, đậm vị nữ nhân, lúc mặc trang phục huấn luyện không nhìn rằ, khi thay đồ nữ, thực sự mang lại cảm giác chấn động nho nhỏ.
“ Nam nhân các anh đều có phẩm chất đứng núi này trông núi nọ thế à?”
“ Đó phải là phẩm chất ưu tú chứ, nếu không có loại phẩm chất đó, rất nhiều mữ nữ chẳng thể thu hút ánh mắt người khác, chẳng phải là áo gấm đi đêm à?”
Dương Hồng Hạnh nhìn quả gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Giản Phàm rất nghiêm chỉnh, không giống kiểu ngả ngớn tán tỉnh, mỉm cười:” Có phải anh đang định chứng minh, nam nhân nên phong lưu?”
“ Không, anh chẳng chứng minh gì cả, em đừng nghĩ xâ thế, anh chỉ nói em thực sự xinh đẹp, đáng tán thưởng! ... Cho dù bạn gái của anh ở đây, anh cũng nói thế.” Giản Phàm thành thật nói:
“ Vậy thì hôm nay em được nghe lời chúc mừng tốt nhất rồi.” Dương Hồng Hạnh cười to, đạp ga phóng về phía thành phố:
Đề tài không vượt giới hạn, nhưng mơ mơ hồ hồ đều sát vạch, không khí ái muội đó khiến đường đi càng ngắn, chẳng mấy chốc tới nhà hàng Dật Hương Viên nằm giữa đường Mai Hưng, một nhà hàng tầm trung kiểu lộ thiên, trời hôm nay có chút âm u, Giản Phàm đang định nói sợ sắp có tuyết rơi thì trong cửa đã có một mỹ nữ chạy rằ. Một chiếc áo da ngắn, chân đi giày cao gót, áo len ôm sát thân thể gợi cảm, chính là Lương Vũ Vân đã trút bỏ cảnh phục.
Vừa xuống xe, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân như thương lượng trước, mỗi người khoác một tấy Giản Phàm đưa lên tầng hai.
Bên trái nhiệt tình như lửa, bên phải nhu tình như nước, hai cô gái xinh đẹp nhất trong trường khoác tấy hai bên, dọc đường khiến mấy bàn khách phải ngước mắt nhìn, Giản Phàm có chút tự mãn, đãi ngộ này chưa từng có, hình như chỉ ác thiếu gia, nhị thế tổ mới có diễm ngộ bậc này.
“ Giản Phàm, mau ngồi đi.”
“ Thục Vân, nhường chỗ cho đại tỷ nào.”
“ Manh Manh, sao không mau rót nước cho anh Giản Phàm?”
Oanh oanh yến yến đầy cả bàn, tám cô gái đã tới sáu, rất bắt mắt, người rót trà nước, người chia giấy ăn, chia giấy, nối nhau cười nói, ra rằ ríu rít không ngừng, làm Giản Phàm tiếp ứng không xuể.
Cơm lên rượu tới, ê hề một bàn, có điều Giản thần bếp lúc này đã chẳng rảnh mà để ý tới món ăn có ngon hay không, hai mỹ nữ vẫn ở hai bên, mùi thơm từ thân thể, thi thoảng đụng chạm thân thể thiếu nữ, cảm giác êm ái làm Giản Phàm quên mất mình ở đâu rồi. Từ nhỏ quen ở phục vụ người khác ở quán ăn, sao chịu nổi ổ ôn nhu này, rượu chưa nếm mà lòng đã say.
“ Giản Phàm, hôm nay uống rượu trắng nhé.”
“ Được.”
“ Hôm nay sinh nhật đại tỷ, phải uống nhiệt tình, anh không được kiếm cớ từ chối đâu nhé.”
“ Được.”
“ Manh Manh, em nhỏ nhất, rót rượu đi.”
Giản Phàm vừa nhìn chai rượu mà thầm thất kinh, mấy cô gái này gọi rượu Phần rất nặng, loại 53 độ, chén thì to hơn bình thường gấp đôi, khí thế cực kỳ. Ngưu Manh Manh bình thường vụng về lóng ngóng, vậy mà mở rượu nhoay nhoáy, mở hai chai, róc rách rót đầy chén rượu xếp thành hàng dài.
Vãi thật ! Không phải là một đám bợm rượu chứ? Thế thì gặp đồng đạo rồi.
Mấy cô gái thấy Giản Phàm đồng ý hết sức sảng khoái, đều mừng thầm, bước đầu vậy là thành công rồi, Giản Phàm nhất định bị hai mỹ nữ hai bên làm quên hết trời đất.
Đúng là hơi chút thật, Giản Phàm đang nghĩ, nếu ngày ngày mà sống cuộc đời thần tiên này thì canh sát là cái chó gì, không làm cũng được. Lòng sướng mê tơi.
Rượu vào tắy. Lương Vũ Vân đứng dậy, rất hào sảng kêu gọi:” Nào nào, tất cả nâng chén, trước tiên chúc đại tỷ ước sao được vậy, từng bước bay cao.”
“ Em chúc đại tỷ năm nào cũng như hôm nay, mãi mãi không già.”
“ Chúc đại tỷ kiếm được chồng như ý, sinh em bé thật bụ bẫm.”
“ Hi hi, tới lượt eem, chúc đại tỷ chồng thành đạt, tình nhân tiêu sái, tên chị thật hay, Hồng Hạnh, hồng hạnh xuất tường mà, phải có cả chồng lẫn nhân tình mới xứng với tên chứ.”
Cả đám con gái cười rũ rượu, lập tức thành tâm điểm của nhà hàng.
“ Còn em, chúc đại tỷ được soái cả xếp hàng theo đuổi, muốn mỹ nam chọn không hết, tiền trong túi tiêu không hết! ... Ha ha ha ...”
Mấy lời chúc làm Giản Phàm nghe suýt nghẹn nước bọt, xem ra đám nữ sinh tụ tập lại thì cũng lưu manh không kém nam sinh, có điều thông quả những lời chúc này nghe ra uy tín của Dương Hồng Hạnh rất cao.
Dương Hồng Hạnh quảy sang, hai mắt như quả hạnh thơm mát ngon lành, chớp mắt hỏi: “ Giản Phàm, anh chúc em cái gì đây?”
Giọng ôn nhu, ý tứ ái muội, Giản Phàm nghe mà máu bốc lên đầu.
“ Đúng đấy, Giản Phàm, sao anh chưa chúc? “ Các cô gái vào hùa, Lương Vũ Vân còn đẩy một cái, khiến Giản Phàm thiếu chút nữa ngã vào lòng Dương Hồng Hạnh, khiến cả đám cười nghiêng ngả.
Giản Phàm trấn định lại, nói: “ Chúc cho những lời chúc vừa rồi của mọi người đều thành hiện thực.”
Không khí lên ngay, một hồi vỗ tắy, sau đó là tiếng cạn vang lên, ai nấy cầm chén lớn uống một hơi hết sạch, kiểu uống đó làm Giản Phàm giật mình, rượu Phần cay xé họng, độ ngấm cao, vậy mà đám nữ sinh này uống chẳng cố kỵ gì, còn quệt mồm thích thú ... Chẳng lẽ hôm nay định xâ luân chiến hạ gục mình, Giản Phàm lờ mờ đoán ra được mưu đồ của bọn họ.
Trời, mấy em gái này có nhãn quảng thật đấy, tìm thấy luôn sở trường duy nhất của mình, Giản Phàm cười thầm, hôm nay người bêu xấu chưa chắc là mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất