Chương 007: Tuy biết vẫn phiêu phiêu.
Hễ chỗ nào đông người là loạn, loạn rồi khó nếm ra mùi vị thức ăn nữa, đám nữ sinh cứ liên tục mời rượu Giản Phàm, lại còn hùa nhau giục Dương Hồng Hạnh mời rượu Giản Phàm, lúc này Giản Phàm biết ý đồ của đám nữ sinh rồi, thả lỏng tận hưởng, chỉ là phải thừa nhận, Dương Hồng Hạnh khiến người ta phiêu diêu không thôi, hai mắt mê ly, tựa như đóa hoa e ấp chớm nở, cái khí thế thường ngày không còn, thay vào đó là thẹn thùng vô hạn, đặc biệt là tư thế mời rượu, như mời tình lang.
Rượu này không thể chối từ, thần hồn có chút điên đảo, Giản Phàm hồ đồ uống liền ba chén.
Ba chén này còn chưa tiêu hóa, Lương Vũ Vân đã rót ba chén nữa: “ Giản Phàm, anh luôn gọi em là phỉ nữ, nữ phỉ, em không giận, biết gì sao không?”
“ Không biết. “ Giản Phàm lắc đầu:
Lương Vũ Vân hai má hồng hồng, giận dỗi nói: “ Đồ ngốc, em thích anh chứ sao? Giả vờ hồ đồ, phạt anh uống ba chén, không bắt anh uống một mình, em uống cùng anh!”
“ Phạt phạt phạt, uống uống uống. “ Cả đám đồng thanh hô:
Rồi, Giản Phàm lại thêm ba chén.
Hết Dương Hồng Hạnh ôn nhu lại tới Lương Vũ Vân nhiệt tình, sau đó là Ngưu Manh Manh giở giọng em út đòi uống cùng, không uống không được, tiếp đó Tần Thục Vân, chẳng biết là lý do gì ... Uống nữa ... Giản Phàm bình thường mồm miệng ác độc chẳng nhường nhịn ai, hôm nay biểu hiện làm mọi người bất ngờ, ai mời cũng uống, uống tới các cô gái và phục vụ kinh hãi, sợ y xảy ra chuyện.
Uống hết một vòng, thức ăn chưa đụng đã là bao, ba chai rượu chỉ còn non nửa, trừ Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh, các cô gái khác không uống được nữa, uống trà hoặc nước ngọt, làm Giản Phàm yên tâm một chút.
Nhưng phỉ nữ Lương Vũ Vân không buông tha, má đỏ bừng bừng cầm nửa chai còn lại chia đôi vào hai cốc lớn, nãy giờ bầu ngực cứ dán sát vào cánh làm tim Giản Phàm đập giả tốc, y chẳng sợ, sợ là cô gái này uống không nổi, vội ngăn cản: “ Thôi thôi, em gái ơi, à không, chị gái, chúng ta đừng uống nữa được không? Chiều còn đi học.”
“ Em không sợ, anh sợ gì? “ Lương Vũ Vân mắt sáng dập dờn, trán lấm tấm mồ hôi, một tấy kém tấy Giản Phàm, một tấy nâng ly, giọng vài phần khiêu khích: “ Giản Phàm, tình cảm sâu, một hơi cạn, tình cảm cạn, chỉ nhấp môi, anh nói tình cảm chúng ta sâu hay cạn?”
“ Sâu, rất sâu ... “ Đám con gái hô hào rồi cười lăn ra bàn, rõ ràng nghĩ tới chuyện không trong sáng:
Giản Phàm định từ chối, Tần Thục Vân đã chạy tới, vắt chéo tấy hai người, hô: “ Rượu giao bôi, Giản Phàm, uống say rồi có thể ôm cô ấy ngủ.”
Tất cả đều nghe thấy câu này, dẫm chân vỗ bàn làm nhịp hô: “ Rượu giao bôi, rượu giao bôi.”
Giản Phàm còn tỉnh táo mà đám con gái thì đã điên hết cỡ rồi, Tần Thục Vân thấy hai người còn chưa chịu uống, đẩy đáy ly ép cả hai uống cạn, rồi thình lình giở trò, ôm vai hai người kéo một cái, khiến Lương Vũ Vân ngã vào lòng y, lần này ôm mỹ nhân chẳng có chút ôn nhu nào, Giản Phàm lúng túng không biết nên đẩy ra không.
Bình thường ngô nghê là thế, lúc này Ngưu Manh Manh cũng học cái xấu rồi, hô:” Say rồi, say rồi, bế đi thôi.”
Không còn ra gì nữa, một đám thanh niên vùi đùa, mới đầu khách ngồi bàn khác còn thấy thú vị, giờ ầm ĩ khiến người ta lắc đầu thanh toán tiền bỏ đi, đại sảnh tầng hai chỉ còn tám cô gái một chàng trai. Rượu cứ tới không ngừng, Giản Phàm mặt đã đỏ rực, Dương Hồng Hạnh đánh mắt, Lương Vũ Vân lấy cớ đã quá chén, ôm cổ họng rời đi, Ngưu Manh Manh và Thục Vân chạy đi đỡ, mai một lúc sau không thấy về, Dương Hồng Hạnh không yên tâm nói:” Đi đi, xem Vũ Vân sao rồi?”
Một câu nói khiến số nữ sinh còn lại chạy hết, ba chạy vào nhà vệ sinh, xuống lầu, chớp mắt quả hành lang, chui vào bếp, thoát ra cửa sau, sớm có xe đợi sẵn, cả đám nữ quái chạy sạch.
Lần này giết địch một vạn, tổn thất tám nghìn, Dương Hồng Hạnh thấy đầu óc váng vất, Lương Vũ Vân lên được xe là ngủ bất tỉnh nhân sự rồi, hai người họ uống thật, số còn lại không hề gì, đang bàn tán, chuốc rượu cả một tiếng, dù là lợn nghìn cân cũng phải gục, bàn tính đợi xem trò cười.
Lại nhìn Lương Vũ Vân tự hi sinh thân mình hạ địch đang lẩm bẩm gì đó, Tần Thục Vân đóng giả giọng điệu Giản Phàm vuốt má, khiến tiếng cười vang vọng khoang xe.
Tầng hai Dật Hương Viên trống không, chỉ còn lại một mình Giản Phàm và đám phục vụ, y vẫn thong thả rót rượu ăn cơm, làm mấy phục vụ viên trợn mắt há mồm, bị người ta chuốc thì uống sảng khoái, tự mình uống thì tiêu sái, uống hết chai rượu, lấy chai còn sót của đám nữ sinh, tu mồm ngụm.
“ Ha ha ha, thì ra là uống nước lọc, chẳng trách.” Giản Phàm bật cười, vốn y chẳng bận tâm, coi đây là một trò chơi, nghi vấn được cởi bò, vài phần buồn cười:
Thế nhưng ăn một lúc mà không thấy ai về liền không cười nổi nữa.
Hỏng rồi! Giản Phàm vỗ đầu bồm bộp ... Đề phòng như vậy mà vẫn trúng kế, đây là liên hoàn kế, dùng mỹ nhân kế chuốc say mình, không chuốc được thì xẻo một một bữa, về muộn giờ, lại bị tóm tại trận ... Trò ác của ai đây, còn ác hơn mình, may mà tửu lượng của mình còn được, nếu không đám nương tử quân tha hồ đắc ý.
Bỏ đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu, mắt lén nhìn quảnh, chỉ thấy ba phục vụ viên nhìn mình như phòng trộm, càng khẳng định đám oanh yến kia sớm đã bay không còn lại sợi lông nào rồi. Nghĩ một lúc lại tiếp tục ăn như không có gì, ăn no rồi vỗ bụng:” Phục vụ, tính tiền ... Quẹt thẻ được không?”
“ Được ạ.” Phục vụ thở phào như trút được gánh nặng:
Theo phục vụ tính tiền, lần này bị xẻo một phát quá đau, tận 1080 đồng, Giản Phàm đã đi rồi, lại quảy người, gọi phục vụ tới nói:” Phiền các anh một việc, tôi là hình cảnh thuộc chi đội điều tra hình sự thành phố, mời giám đốc của các anh tới đây, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“ Xin anh đợi chút.” Phục vụ nhìn cảnh phục của Giản Phàm, không khỏi khẩn trương chạy đi gọi giám đốc:
Giản Phàm nhìn lại mấy chai rượu trống ở bàn mình vừa ăn, khẽ mìm cười, các em gái, chuyện chưa xong đâu.
Rượu Phần chôn trong hầm không phải thứ dùng để đùa, phỉ nữ Lương Vũ Vân uống nhiều nhất, về tới trường huấn luyện thì say bất tỉnh nhân sự, được khiêng về phòng ngủ, nằm trên giường nôn một hồi, nôn xong lại ngủ, gọi không sao tỉnh được. Cho dù Dương Hồng Hạnh cũng thấy như có lửa đốt cổ họng, tưởng là uống vài ly không sao, không ngờ khó chịu tới mức này.
Vậy Giản Phàm thì sao? Rượu này ngấm mạnh như vậy, e là đã say khướt, dù may mắn trong túi đủ tiền thanh toán, có thể về được không cũng khó. Đám nữ sinh cho rằng, Giàn Phàm về thế nào cũng thảm.
Chiều 2 giờ 30 vào lớp, mấy cô gái tắm rửa rồi xin phép cho Lương Vũ Vân, thời gian đã tới, Ngưu Manh Manh không đành lòng, trên đường đi học khẽ kéo tấy Dương Hồng Hạnh:” Chị, nghĩ lại thì Giản Phàm cũng không tệ, chẳng quả không quen mắt đám nữ sinh chúng ta ỷ là con gái mà ngang ngược, nói vài câu khó nghe thôi, tốt hơn là mấy đồng đội né tránh không thèm tiếp xúc đúng không? Chúng ta chuốc say anh ấy, ném lại nhà hàng, có hơi quá không?”
“ Không sao đâu.” Dương Hồng Hành thoải mái đáp:” Nếu là nam nhân thì có thể tự về, hơn nữa không chấp chuyện này, nếu không phải nam nhân, trở mặt thành thù chẳng phải càng tốt à?”
“ Vậy anh ấy có phải nam nhân không?” Ngưu Manh Manh đột nhiên hỏi:
“ Không phải đơn giản à. “ Tần Thục Vân nhìn bề ngoài thì ôn nhu thục nữ, có khí chất vợ hiền dâu thảo, thực chất là, độ lưu manh chỉ thuả nữ phỉ chút xíu, tới gần thì thầm: “ Tối tới KTX nam vén chăn lên là hiểu.”
Ngưu Manh Manh mặt đỏ lựng, hét lên đuổi đánh Tần Thục Vân.
Dương Hồng Hạnh cũng cười, mỗi lần nhìn thấy cô bé ngây ngô Ngưu Manh Manh là lại buồn cười, không biết tính cách này, làm cảnh sát thế nào? Nghĩ lại thì thấy có chút lo, nghĩ kỷ lại những chuyện đã xảy ra từ khi vào trường tới giờ, Giản Phàm quả thực mồm miệng rất đáng ghét, nhưng trừ trêu vài câu rằ, chuyện gì cũng luôn nhường nhịn bọn họ, chưa bao giờ vì bọn họ phản kích mà tức giận, nhất là quả buổi tối nói chuyện đó, hiểu con người Giản Phàm thêm vài phần, hình như hơi quá đáng rồi.
Sẽ không làm anh ấy giận chứ?
Dương Hồng Hạnh có chút hối hận.