Chương 007: Không phải cái gì cũng cầm bừa được.
Huấn luyện viên Trần lắc đầu cáo từ, Giản Phàm đội mũ cảnh sát lên, cứ nhìn cái đầu cực lớn của Đường Đại Đầu là buồn cười không nhịn được:” Đường Đại Đầu, anh lại thuận đường đi quả đây đấy à?”
Mỗi lần gặp nhau, Đường Đại Đầu đều nói là thuận đường đi quả, lời nói dối rõ ràng như vậy mà hắn nói tỉnh như không, nghe Giản Phàm trêu cũng không để bụng:” Không phải, chuyên môn tới tìm cậu.”
“ Tìm tôi à? Lại còn có chuyện, tôi làm sao được, bảo đội trưởng của tôi ấy.”
“ Tìm anh ta làm gì? Gặp ai cũng lầm lỳ, như là nợ tiền anh ta vậy. Không có chuyện gì hết, tôi rảnh tới đau trứng nên rủ cậu đi uống vài chai thôi.”
“ Vô vị, anh uống say rồi, tôi không biết đưa anh đi đâu.”
“ Vậy thì đi hát không? Hộp đêm Thịnh Đường, chị tôi kinh doanh, phòng bao vừa trang trí lại trước Tết, chắc chắn là cậu chưa đi.” Đường Đại Đầu ra sức dụ dỗ:
“ Tôi trời sinh không có tế bào âm nhạc, chẳng hứng thú với cái đó.”
Hai người vừa di vừa nói, Giản Phàm khéo léo từ chối, làm cảnh sát khó tránh khỏi tiếp xúc với loại người này, dù tâm lý có nghĩ thế nào cũng không thể quá thân thiết. Đội trưởng nói rồi, nên cầm tiền cứ cầm, nên trở mặt cứ trở mặt, muốn trở mặt thì đương nhiên không thể tiếp xúc quá gần gũi.
Đường Đại Đầu thấp hơn Giản Phàm, thế nên phải rảo bước mới theo kịp, vẫn tích cực mời:” Người anh em cậu cái gì cũng tốt, chỉ là như động vật đơn bào vậy, thật vô vị. Hát không phải là hát, mà kiếm vài em gái để sờ, cậu phải biết cách giải trí chứ, con người không thể sống buồn tẻ như thế.”
Giản Phàm cười:” A, mới mẻ thật, giải trí tức là kiếm gái để sờ à?”
“ Còn không phải à, chữ giải trí viết thế nào? Một chữ nữ, một chữ miệng, một chứ thiên. Nối lại có thể giải thích là, kiếm một mỹ nữ, dùng miệng cả hát, hôn hít, liếm liếm, ngậm ngậm suốt cả ngày. Đó là giải trí, ha ha ha ...” Đường Đại Đầu cười dâm giải thích, nam nhân mà có ai không khoái khoản này, Giản Phàm lại trẻ tuổi đẹp trai như thế, nếu nói chưa nếm quả tư vị đó, chặt đầu hắn đi:” Đi không, vừa mới có một đoàn em gái từ đất Xuyên tới, non tới chảy cả nước, chỉ cần là nam nhân, từ 18 tới 80 đều chảy nước dãi.”
Đây là hành lang có người quả lại, Giản Phàm thấy hắn càng nói càng quá đà, ngăn lại:” Đường Đại Đầu, anh nhìn tôi đi, có giống thiếu nữ nhân không, chuyện này khỏi lôi kéo tôi.”
“ À, không giống, tiểu soái cả trắng trẻo lại uy phong như cậu, muốn kiếm nữ nhân khó gì.” Đường Đại Đầu dai như đỉa:” Nhưng mà người anh em này, nói nghiêm chỉnh nhé, cậu không thiếu nữ nhân, nhưng nữ nhân thiếu cậu. Hộp đêm Thịnh Đường ấy, đại tiểu thư nhà giàu, phú bà kết bạn tới chơi nhiều lắm, để chị tôi giới thiệu cho vài người. Cậu ấy, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, lại còn bộ cảnh phục này, có muốn bao cậu cũng phải xếp hàng dài. Nói cho cậu biết, tới ba tháng bằng làm cảnh sát 30 năm đấy, đám nữ nhân phóng đãng đó chỉ buồn không có chỗ ném tiền thôi.”
Bình sinh ghét nhất bị người ta coi là mặt trắng ăn cơm nhão, Giản Phàm không khách khí nữa, đứng phắt lại nói:” Này, Đường Đại Đầu, anh định kéo tôi xuống nước hay đi làm trai bao? Hay là chị anh thiếu bọn mặt trắng, bảo tôi đi kiếm mối làm ăn cho anh?”
“ Người anh em, cậu hiểu lầm rồi, tôi mời cậu tới chơi thôi mà.” Đường Đại Đầu vẫn cười hì hì, cái loại người này làm người ta không nổi giận được:
“ Tôi hiểu rồi, anh nhàn tới đau bi, muốn kiếm người đấu khẩu hả?” Giản Phàm xoay người bước nhanh đi:
Đường Đại Đầu lại lật đật đuổi theo:” Đừng đừng, có chuyện, có chuyện thật.”
“ Nói.” Giản Phàm học giọng điệu của Tần Cao Phong:
“ Thế này, chỗ chị tôi thiếu lực lượng bảo an, người anh em tới làm cố vấn bảo an cho chị tôi được không, nói trước, không cần ký tên, không lập hợp đồng, vẫn lĩnh lương hàng tháng, cho tôi số thẻ, tôi đến tháng gửi tiền.” Đường Đại Đầu cười toe toét:
Ồ, lại tới đưa tiền, nhưng Giản Phàm chợt nghĩ tới điều gì, lòng sinh nghi.
Trước đó tặng 5000, Giản Phàm hồ đồ nhận lấy, mời ăn vài bữa đều do Đường Đại Đầu thanh toán, đội trưởng cũng không nói gì, Giản Phàm luôn cho rằng tên này vì thể diện của đội trưởng mới lấy lòng mình nên chẳng để ý. Nhưng nói tới hàng tháng nhận tiền, đây là điển hình cảnh phỉ câu kết, tới mức này Giản Phàm không thể không suy nghĩ.
Mặc dù rất muốn nhà muốn xe, nhưng ở loại chuyện này không cần đấu tranh tư tưởng quá nhiều, Giản Phàm vỗ vai Đường Đại Đầu:” Đường Đại Đầu, không không, xưng hô thế này không ổn, anh nhiều tuổi hơn tôi, tôi gọi anh là anh Đường.”
“ Đừng, đừng, gặp quản nhỏ ba phần mà, cứ gọi Đại Đầu cho thuận miệng.” Đường Đại Đầu khiêm tốn nói:
“ Vẫn nên gọi anh là anh Đường, bình thường chúng ta vui đùa thì vui đùa, anh nói chuyện chính, tôi cũng phải trả lời nghiêm túc. Chúng ta nếu như ít nhiều cũng có thể coi là bạn, vậy giữa bàn bè ăn uống lễ tết tặng chút quà cáp không sao cả, nhưng anh bảo tôi mỗi tháng nhận tiền thì tôi không dám, cho dù tôi có dám, cũng phải có bản lĩnh chứ? Chỗ của chị anh thuộc quản lý đồng công an đường Ngũ Nhất, kinh doanh như các anh, chỉ cần không giết người phóng hỏa, thì không dính líu tới đội hình cảnh. Cho dù tôi liên quản vào đó, cũng không đỡ nổi cho anh. Anh không thể không biết thân phận của tôi, ngày cả cảnh sát chính thức còn chưa phải.” Giản Phàm nói rất thật, ý tứ cũng rõ ràng, ăn uống với cầm tí chút thì tôi dám, nếu bảo tôi thu tiền bẩn giúp lập bè kéo hội, tôi không tham gia:
“ Giản Phàm, nhìn cậu kìa, tôi đâu gây phiền toái cho cậu, cần gì sợ như thế, cái đám con cháu ở đồn công an, cậu mà không cho, chúng dám tìm tới nhà à?” Đương Đại Đầu sợ Giản Phàm không tin, tự bổ xung:” Cậu thấy tôi giống người loạn pháp kỷ à?”
“ Không giống, không giống chút nào, quen anh mấy tháng rồi, lời này đừng nhắc tới, tôi thực sự cầm tiền mà không làm gì hết, xấu hổ lắm. Đừng nhắc nữa, nếu không tôi trở mặt.” Giản Phàm cười khoác vai Đường Đại Đầu, hai người tuy phòng bị lẫn nhau, nhưng mà lời nói thân thiết, rất giống đôi bạn thân:
“ Được, không nói tới nữa, có điều hôm nay tôi ..”
“ Hôm khác, hôm khác đi, tôi mời anh.”
Một bên nhiệt tình mời, một bên dứt khoát từ chối, xem ra Đường Đại Đầu cũng chỉ lấy chuyện này ra thăm dò mà thôi, nhưng đối phương từ chối rõ ràng không phải giả vờ. Giản Phàm đã quyết đi rồi, Đường Đại Đầu không mời nữa. Từ dưới đất đi ra cửa, Đường Đại Đầu lên xe, người lái xe không ngờ là nữ nhân tư sắc không tệ, nhưng không phải người hay theo bên cạnh hắn, hai người cùng vẫy tấy với Giản Phàm.
Đã hơn 6 giờ rồi, nhưng sắp hè nên trời vẫn lờ mờ sáng, Giải Phàm lái xe rời trường cảnh sát, hôm nay là thứ bảy tất nhiên là muốn cùng Hương Hương đi dạo phố đêm, trong tấy có mấy cái thẻ mua hàng, hai người mua sắm một phen, chắc chắc Hương Hương sẽ thích, hào hứng bấm số, bên kia điện thoại Hương Hương ấp a ấp úng nói đang ở cùng đồng nghiệp, chưa nói được vài câu đã bảo không tiện nói chuyện rồi cúp mày ...
Giản Phàm tấy cầm điện thoại phát ra từng tràng tu tu, như rơi từ trên trời xuống dưới đất.
Hôm quả không nghe cô ấy nói có chuyện gì ở đơn vị cả, với lại giọng điệu không phải có chút hốt hoảng sao? Rốt cuộc cô ấy đang làm gì?
Giản Phàm lắc mạnh đầu xuả đi ý nghĩ không nên, chẳng phải mình cũng có chuyện đột xuất bỏ cô ấy ở nhà cả ngày sao, Hương Hương tìm bạn bè chơi cũng là bình thường, chẳng lẽ thứ bảy lại bắt cô ấy ở nhà?
Xe đỗ ở bên đường rất lâu, mắt nhìn vô định về phía trước, chợt thấy bao thuốc lá của đội trưởng, rút lấy một điếu, y không quen thứ này, huống hồ đội trưởng hút thứ thuốc có vẻ rất nặng, hút vào chỉ thấy khó chịu, khói bốc lên cay cay mắt, chỉ là bỗng nhiên hôm nay y thích cái vị thuốc, ngả người dựa vào lưng ghế, thi thoảng bập một hơi, nhả ra từng làn khói nhỏ, cảm giác cô độc bao phủ toàn thân.
Về đội thôi, làm vài món ăn gọi đám độc thân tới ăn ... Giản Phàm ngồi rất lâu, quyết định không trở về chỗ ở của Hương Hương nữa, gửi tin nhắn cho cô rồi lái xe về đại đội một.