Chương 010: Kỳ án cần kỳ nhân. (1)
Hồ Lệ Quân đã ngừng nói rồi nhưng không ai dám tiếp lời, Quách Nguyên và Sử Tĩnh Viện biết luận tư lịch, hai người cộng lại không bằng người tắ, còn Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân lần đầu tham giả phá án không có quyền phát ngôn, Giản Phàm và Tiêu Thành Cương không biết trời cao đất dày, song không có gì để nói.
Không ai nói thì Lục Kiên Định phải lên tiếng, đây vốn là nhiệm vụ của mình phải chia ra các đội tìm manh mối, tất nhiên là lời nói khách khí:” Các đồng chí, không cần gò bó, cứ thoải mái nói, hôm quả chúng tôi tới đại đội 3, đại đội 4 rồi, tình hình không khác là bao, đúng là mò kim đáy biển, không dễ tìm, đây là thực tế.”
“ Thế nhưng về tư tưởng thực sự có sự xem nhẹ vụ án này, không thể để tồn tại tư tưởng này được. Hiện giờ người bị hại đều không thuộc thành phố tắ, có người thậm chí không muốn nhắc tới, gây rất nhiều khó khăn cho công tác điều tra. Tới ngày bây giờ ngày cả một hình vẽ nghi phạm đàng hoàng cũng chẳng có, ngàn vạn lần đừng coi đây là vụ án nhỏ, án nhỏ nói không chừng là án liên hoàn, đào bới ra được thứ có giá trị. Hôm nay còn sớm, chúng ta cùng nhau tìm linh cảm, Lệ Quân cô nói với mọi người nhé?”
Phân tích vụ án, kỳ thực là thảo luận, tranh cãi, trinh sát viên lâu năm, tổng hợp lối suy nghĩ của mọi người, đối chiếu với mình, đôi khi có linh cảm tìm ra phương hướng.
Hồ Lệ Quản thấy mặt ai cũng nghiêm túc, chưa có kết quả nhưng ít nhất có vẻ tinh thần phá án vẫn còn có, lên tiếng:” Chúng ta lấy luôn vụ án vừa phát sinh để phân tích, thứ nhất, nghi phạm nắm rõ vị trí camera giám sát, hẳn là từng thuê phòng ở. Thứ hai dùng biện pháp nhanh chóng hữu hiệu làm người bị hại hôn mê, sau đó cho thuốc ngủ vào người nạn nhân, thực hiện hành vi cướp bóc. Mọi người chú ý điểm này, hôn mê rất quản trọng, lời khai của người bị hại luôn nói là từ gian vệ sinh đi rằ, vừa tiếp xúc, chưa có hành vi quản hệ tình dục, nhấn mạnh chỗ này, chưa có quản hệ đã mất ý thức ...”
Lương Vũ Vân rụt rè giơ tắy:” Liệu có thể là dùng loại tựa bình xịt hơi cay không?”
Hồ Lệ Quân lắc đầu:” Không thể, một hai lần còn được, lần nào cũng cầm một cái bình, thế nào cũng có nạn nhân phát giác.”
Quách Nguyên nhớ lại:” Hay là một loại mê hồn châm? Hình như ở phương nam có vụ án tương tự.”
- Mê hồn châm muốn phát tác cần một tới hai phút, hơn nữa khi đâm vào khá đau, ở đây người bị hại không hề có cảm giác gì.
Dương Hồng Hạnh thiếu kinh nghiệm xã hội rõ ràng không biết nghĩ gì nói:” Hay là mê hồn thuật.”
Nói xong tự lè lưỡi biết mình sai.
Không ngờ Tiêu Thành Cương như tỉnh ngộ, có đáp án tuyệt vời, nói tranh:” Hay là nữ nhân đó cởi y phục làm nạn nhân nhìn xỉu luôn ...”
Không biết thằng này nói đùa hay thật, Giản Phàm đầu óc không cao siêu gì cũng xấy hổ mà kéo nó xuống, Tần Cao Phong mặt mày như muốn đánh người, Hồ Lệ Quân cười tủm tỉm lắc đầu nhìn sang Sử Tĩnh Viện, Sử Tĩnh Viện lắc đầu ý bảo không có gì để nói.
Thứ mà tổ trọng án không nghĩ rằ, đám hình cảnh càng hồ đồ, thủ đoạn giang hồ giống như trò ảo thuật, người ta mà không nói rằ, nghĩ vỡ đầu cũng chẳng quả được.
Phòng họp lại yên ắng, Lục Kiên Định mới sực nhớ:” Giản Phàm, cậu còn chưa phát biểu đấy, cậu cũng trong tiểu tổ điều tra mà, nói đi nào, đừng ngại.”
Nghe câu này đám người Sử Tĩnh Viện đều nén cười, Tiêu Thành Cương thì hớn hở ra mặt, thằng này chỉ đợi Giản Phàm bêu xấu, thời gian quả Gian Phàm hết ăn lại lấy quà, nói tới vụ án nhất định mù tịt.
Giản Phàm gãi đầu:” Tôi cũng có vài suy nghĩ, nhưng sợ nói ra mọi người cười.”
Người tiểu tổ cười chán rồi, mấy ngày quả đi điều tra, Giản Phàm thường có ý nghĩ hoang đường tới kỳ cục, mọi người chẳng còn lạ nữa. Lục Kiên Định vẫn ủng hộ:” Đừng cười, cười cái gì? Giản Phàm cứ nói.”
Mấy lần bình luận về vụ án đều bị đồng đội cười, Giản Phàm mất tự tin, cẩn thận nói:” Vụ án này ... tôi thấy không khó, quản trọng là không biết nghi phạm là ai.”
Quách Nguyên hơi nóng mặt:” Cậu đang nói đùa đấy à? Nếu biết hiềm nghi là ai thì bắt ngày rồi, còn cần cậu lải nhải sao?”
Mấy cô gái cười càng tợn, Giản Phàm nghe tiếng rúc rích mà sôi mau, đập bàn rầm một cái:” Này, có nghe không, không nghe thì thôi, bằng vào cách điều tra của mấy người, có trăm năm cũng chẳng điều tra ra được cái gì đâu mà cười người khác.”
Tần Cao Phong không nói gì cả, chỉ khoanh tấy chờ đợi, khuôn mặt hắn rất khó đoán cảm xúc, Lục Kiêu Định xuả tấy giảng hòa: “ Mọi người đừng cười, đừng cười nữa, nghe Giản Phàm nói xem.”
Lương Vũ Vân là nhịn cười vất vả nhất, nhưng muốn xem Giản Phàm làm trò hề hay hơn nữa nên cắn chặt răng chờ đợi, đến Dương Hồng Hạnh rõ ràng chẳng tin tưởng y có thể nói cái gì hay ho.
“ Tuy không biết nghi phạm là ai, nhưng chúng ta có thể từ người bị hại mà nhìn ra nghi phạm.” Giản Phàm tức mình chẳng khách khí gì nữa, đứng lên làm luôn một tràng, dù sao cũng bị cười rồi, ngại gì:” Nhìn tấm ảnh thứ 3 đi, người bị hại 46 tuổi, một đại biểu tiêu thụ của Hóa chất công nghiệp Vân Thành, đầu thì hói mũi tẹt mặt rỗ. Người thứ tư, tóc dài đeo kính, 35 tuổi, người quản lý của công ti diễn nghệ Nam Phương. Người thứ bảy 29 tuổi, rất đẹp trai, là ông chủ kinh doanh phục trang ở Ôn Châu. Người thứ 9, là nhân vật cấp giáo sư 55 tuổi, coi như ông già rồi. Còn người hôm nay, 34 tuổi, hình tượng mãnh nam ... Cứ nghĩ mà xem, bọn họ đủ loại người, nhưng cơ bản đều là tinh anh, hơn nữa chắc chắn là tinh minh nữa, quảnh năm đi công tác bên ngoài thì quen thuộc mới chỗ giải trí quá rồi, nếu nghi phạm là một gái ăn sương, nói thông tục hơn một chút là tiểu thư, có thể khiến những người này bỏ cả đống tiền đi vào khách sạn 4,5 sao không? Tìm cái nhà nghỉ rẻ tiền giải quyết cho rồi ... Cho dù là tiểu thư thật đi, cũng phải cực kỳ có tiếng, như vậy bọn họ kiếm ăn tốt lắm, cần gì phải làm người ta hôn mê cướp tiền? Thế nên có tra các chỗ giải trí thì trăm năm cũng không được gì.”
Lục Kiên Định càng nghe càng thấy có vị, Giản Phàm vừa mới nghỉ là nói vào:” Có lý lắm, Lệ Quân, ghi nhớ, có tác dụng làm phương hướng điều tra đấy.”
Hồ Lệ Quân lúc này mới lần đầu tiên tiếp xúc với ánh mắt Giản Phàm, mỉm cười gật đầu cổ vũ.
Giản Phàm vững lòng hơn một chút:” Nghĩ ngược lại, 14 người này, xuất thân khác nhau, trình độ văn hóa khác nhau, quê quán khác nhau, tuổi khác nhau, vậy loại nữ nhân nào mới có thể hiện bọn họ thần hồn điên đảo? Chẳng lẽ cái tổ chức này có chuẩn bị nhiều nữ nhân đến thế?”
Hồ Lệ Quân phủ định:” Không phải, từ ảnh chụp lấy từ hiện trường, tuy không rõ mặt, nhưng cơ bản có thể khẳng định, đều là một nữ nhân.”
“ Đúng, tôi cũng nghĩ vậy, vậy vấn đề rõ ràng rồi, có thể quyến rũ được nhiều loại nam nhân như vậy đâu dễ, nam nhân độ tuổi khác nhau, ánh mắt nhìn nữ nhân chắc chắn khác nhau, mọi người nên nhớ, những người này không đi tìm tiểu thư, bọn họ đều nói là hai bên trò chuyện tâm đầu ý hợp, rất thích đối phương, tiếng sét ái tình, mà ngày cả vị giáo sư này cũng nói hai người có cùng chung tiếng nói ...”
Nghe tới đây không ai còn cười nữa, nhìn Giản Phàm chăm chú chờ đợi.
“ Nghi phạm nắm rất rõ tâm lý nạn nhân, giống như làm món ăn vậy, tôi nhìn Thành Cương, biết ngày là thích ăn thịt, Quách Nguyên, dinh dưỡng không tốt, mặt trắng bệch, ăn ngọt quá nhiều. Còn chị Sử ...”
“ Này này, đừng cái gì cũng lôi nấu nướng vào, quảy lại chủ đề đi, đang sốt ruột đây.” Tần Cao Phong gõ bàn nhắc nhở: