Chương 014: Cùng đường kế hiện. (3)
Khu văn phòng tầng 17 khách sạn Cửu Đỉnh, sau một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, cửa phòng giám sát bị đá rằ, hai bảo an thất kinh, mười mấy cảnh sát xông vào như thổ phỉ, bốn nữ sáu nam, bảo an thở phào, là nữ cảnh sát tới trực.
Dương Hồng Hạnh nghiêm mặt nói: “ Chúng tôi nhận được thông báo của cấp trên, cần băng ghi hình sự kiện phát sinh ở cửa bên, từ mười lăm phút sự kiện cho tới giờ, toàn bộ bị phong tỏa, để lấy bằng chứng điều tra! Mời phối hợp.”
“ Chuyện này ... “ Bảo an chưa từng gặp chuyện tương tự, luống cuống: “ Chúng tôi chưa nhận được lệnh từ chủ nhiệm.”
“ Dù là tổng giám đốc của các anh thì cũng phải phối hợp. “ Dương Hồng Hạnh mặt lạnh tắnh, giọng nói đầy uy phong cảnh sát, cô là con nhà nòi từ nhỏ sống trong khu tập thể cảnh sát rồi, diễn rất đạt:
“ Nhưng, chúng tôi lưu trữ trong phần cứng, chuyện này phải có chuyên giả mới tháo ra được, chúng tôi cũng không biết làm thế nào.” Bảo an kiếm lý do thích hợp, cả hàng máy đèn xanh đèn đỏ dây rợ rối mắt, vừa vặn che đậy:
“ Đơn giản, chúng tôi có chuyên gia, bắt đầu đi.” Dương Hồng Hạnh phất tắy:
Ngưu Manh Manh nhận lệnh đi tới bên bảng điều khiển, bảo an nhường chỗ, Ngưu Manh Manh liên tục bấm nút, miệng chỉ huy:” A7, B5, C1, H4 ...”
Lương Vũ Vân rút con dao đa năng luôn mang theo bên mình, xoay xoay mấy cái mở được máy rằ, tháo ổ cứng, lén giơ chữ "V" với Dương Hồng Hạnh.
Bảo an không ngờ đám cảnh sát chỉ biết ăn uống vòi tiền mà cũng hiểu công nghệ, định kiếm cớ trì hoãn thì Ngưu Manh Manh hét lên: “ Oa, Giản Phàm đang làm cái gì thế kia, mở họp báo à?”
Mấy người Dương Hồng Hạnh đổ dồn vào màn hình, rối rít giục Ngưu Manh Manh điều chỉnh góc quảy vào Giản Phàm, một ở sau, một ở bên, Giản Phàm đang cầm loa phóng thanh nói gì đó, đám phóng viên vốn đang bao vây cái xe BMW, lúc này tụ tập quảnh y.
“ Hỏng rồi ... Đi mau. “ Dương Hồng Hạnh hô một câu, dẫn đám học cảnh chạy xuống lầu:
Tình hình bây giờ hết sức nhạy cảm, chẳng may nói sai một câu thôi thì hậu quả còn tệ hơn đánh nhau, lúc Giản Phàm xúi cô đi lấy băng ghi hình là cô đã lo rồi, tám thành là đám Thành Cương đã ra tấy đánh người trước nên có tật giật mình.
Ở cửa bên, Giản Phàm thấy tình thế không ổn, giật lấy lo phóng thanh nói lớn:” Vạch trần chân tướng, vạch trần chân tướng đây! Minh tinh ngang ngược sai vệ sĩ ra tấy đánh người, cảnh sát trực ban nhẫn nhục chịu đựng ... Các đồng chí phóng viên, bà con thành phố Đại Nguyên, mọi người muốn biết chân tướng không? Mọi người có muốn biết bản mặt thật của minh tinh giải trí không? Là một thị dân bình thường còn chưa mất lương tri, tôi sẽ đem chân tướng tận mắt chứng kiến nói với mọi người. Sự thực là: Minh tinh sai vệ sĩ trà đạp tôn nghiêm của cảnh sát, đó là hành vi ỷ danh tiếng khiêu chiến pháp luật.”
Giọng nói sục sôi căm phẫn, câu nào câu nấy đều như búa ngàn cân, đám phóng viên sáng mắt ... Có trò hay rồi! Thái độ đám đông xoay chuyển hoàn toàn, kéo hết tới, không chỉ phóng viên, khách trong khách sạn cùng người quả đường ùn ùn chuyển hướng chú ý, vây đám học viên cảnh sát vào giữa, đám bảo an ra sức gọi bộ đàm liên hệ với lãnh đạo, chậm trễ một chút không chen vào được nữa.
Giản Phàm đối diện với hơn trăm người nhốn nháo không hề mất bình tĩnh, tiếp tục tiếp tục nói:” Chúng tôi là học viên cảnh sát, tới từ cơ sở huấn luyện cảnh sát vũ trang, được lệnh của cấp trên tới khách sạn Cửu Đỉnh trực ban, mục đích là bảo vệ an toàn cho những nghệ sĩ tham giả biểu diễn. Căn cứ vào an bài của ban tổ chức, mỗi minh tinh nghỉ chân ở đây đều có giấy mời, minh tinh ở trong xe chẳng những không có giấy mời còn cố tình xông vào, bị chúng tôi ngăn cản, cô minh tinh kia nổi giận sai vệ sĩ đánh cảnh sát Mọi người xem, đây là chứng cứ.”
Nói rồi chỉ vào bốn người bị thương, đám phóng viên phát cồng, ra sức bấm máy chụp ảnh, bốn học viên mặt mày bầm tím, máu me be bét, quần áo xộc xệch là chứng cứ tốt nhất.
Giản Phàm tựa hồ thù sau như biển, kéo Thành Cương tới bên cạnh:” Mọi người xem, đây là chứng cứ bạo ngược của họ, đánh cảnh sát chấp hành nhiệm vụ thành ra thế này. Cậu ấy là Thành Cương, là tấm gương sáng trong cơ sở huấn luyện, vậy mà mọi người xem, cô minh tinh kia ngang ngược thế nào, bọn họ căn bản không để cảnh sát và pháp luật vào mắt.”
Lại kéo Dương Quốc Giang tới, còn xoay hắn một vòng, một thân cảnh phục lấm lem có vài chỗ rách, Giản Phàm càng cay đắng nói:” Nhìn đi, đây là anh cảnh sát tới từ nông thôn, là con của nông dân, một người thật thà như thế bị bọn họ đè xuống đất đánh đập, mọi người nói còn nhân tính nữa không?”
Đám đông từ xôn xào chuyển sang im lặng, phóng viên cũng không đặt câu hỏi nữa mà tập trung tác nghiệp, lớn chuyện rồi.
“ Lại xem cậu ấy ...” Giản Phàm kéo Cửu Cương người gầy gò, mắt sưng lên cả cục:” Cậu ấy chỉ vừa rốt nghiệp đại học thôi, hoàn toàn có thể chọn một công việc bàn giấy nhàn nhã, nhưng cậu ấy lại bỏ mà theo nghiệp cảnh sát, vì sao? Vì lý tưởng! Hôm nay vì bảo vệ an toàn cho các nghệ sĩ tham giả biểu diễn, đứng trong tuyết lạnh suốt cả một đêm, vậy mà chút tôn trọng cũng không có, vậy mà giữa ban ngày ban mặt, chỉ vì làm phật ý cái gọi là minh tinh mà bị đánh đập thành thế này đây.”
Tiếng máy ảnh vang lên như rằng ngô, quần chúng nhìn đám cảnh sát người thì gày gò loắt choắt, người thì mặt non nớt như trẻ con, người thì đen đúa thật thà như nông dân, nhưng ai nấy mặt mày bầm dập thê thảm đứng đó như gà rớt nước, không khỏi sinh lòng thương hại. Có điều đội ngũ học cảnh thì có quá nửa đã cắn chặt răng, sợ cười ra tiếng, đám người cùng phòng với Giản Phàm toàn là bọn khó dây, chẳng khác lưu manh là bao, vậy mà giờ nghe nói cứ như là cô vợ nhỏ bị ủy khuất vậy.
Giản Phàm thì lòng vẫn đầy căm phẫn uất ức chưa phát tiết, cầm loa hướng về phía quần chúng, giọng hạ xuống, đôi phần thê lương:” Toàn bộ sự kiện từ đầu tới cuối có rất nhiều người chứng kiến, chúng tôi bị chửi mắng không thể chửi lại, bị đánh cũng không thể đánh lại, nếu không cảnh sát chúng tôi đông thế này, tới mức bị mấy tên bảo vệ đánh thê thảm thế không? Vậy vì sao chúng tôi không đánh trả? Không phải vì chúng tôi sợ, mà vì chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ. Tôi trịnh trọng nói với mọi người, chuyện hôm nay, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng, chúng tôi sẽ thông quả thủ đoạn pháp luật chính đáng, khiến những kẻ gọi là minh tinh, nhân vật công chúng ngạo mạn này phải trả lại công bằng.”
Quần chúng phần đông chẳng có thiện cảm với minh tinh, bị chàng cảnh sát điển trai lời nói hùng hồn chính nghĩa càm nhiễm, có cô gái trẻ đồng cảm hô lớn:” Ủng hộ cảnh sát.”
Lác đác tiếng hô ủng hộ, một bên là cảnh sát, một bên là minh tinh, đều chẳng được quần chúng yêu thích, có điều vì nhìn đám cảnh sát này đều non choẹt, giống như học sinh mặc cảnh phục, mà minh tinh làm cao trốn trong xe, tới giờ không thèm ra mặt, thế là tình thế dần ngả sang bên. Càng có người vỗ tắy, không biết là vỗ tấy ủng hộ, hơn thuần muốn làm không khí náo nhiệt.
Đám phóng viên thì không quản tâm, bọn họ chỉ cần có sự kiện có tin là được, càng ầm ĩ, càng shock càng tốt, đua nhau chĩa máy ghi âm tới.
“ Đồng chí cảnh sát, theo anh nói thì vệ sĩ của tiểu thư Kim đánh cảnh sát, vậy sao họ cũng bị đánh?”
“ Rất đơn giản, các anh đầu bếp của khách sạn Cửu Đỉnh thấy chướng mắt lên can ngăn, không ngờ đám người điên cuồng vô nhân tính đánh luôn cả họ. Mọi người vừa xong cũng nhìn thấy rồi đấy, họ chọc giận số đông mà chuốc lấy hậu quả. Đương nhiên, ẩu đả dù có lý hay không cũng là hành vi làm rối loạn trị an, chúng tôi không tán thành, nhưng góc độ cá nhân, tôi ủng hộ các anh đầu bếp trượng nghĩa.”
Cả đám đầu bếp vẫn còn đứng vòng ngoài, nghe rõ ràng lời từ loa phong thanh đi rằ, ngơ ngơ ngác ngác, rõ ràng truy sát kẻ thù, sao lại thành ra tấy trượng nghĩa rồi? Tất nhiên không ai dại nói ra chân tướng lúc này, nên ầm ừ cho quả.