Chương 013: Cùng đường kế hiện. (2)
Ngoài cửa bên khách sạn đã lố nhố người đứng xem, bàn tán xôn xâo, bốn tên học cảnh đánh không lại người ta liền giờ trò lưu manh, Dương Quốc Giang không biết làm thế nào mà lúc này nằm dưới bánh xe BMW, nhìn bộ dạng như bị xe đâm phải, Thành Cương thì ngoẹo ngồi dựa vào xe đầu sang bên. Bao nhiêu người vây quảnh như vậy, đám vệ sĩ còn dám ra tấy đánh cảnh sát sao?
Giản Phàm chạy ra cửa thấy cảnh này thầm chửi không biết vì sao chi viện chưa tới, có điều giờ không để ý nhiều thế' nữa, lao về phía cửa. Hai tên vệ sĩ nghe thấy tiếng huyên náo quảy đầu nhìn thấy tên cảnh sát bị đồng bọn truy đuổi đã quảy lại, càng thất kinh hơn nữa là y còn dẫn theo đám đầu bếp áo trắng mũ trắng, la hét xông tới.
Thời khắc long trọng đã tới rồi, Giản Phàm phanh gấp, giơ nắm đấm lên trời hùng hồn hô: “ Các anh em, chính là chúng đánh người của chúng ta đấy, xông lên, đánh chết đi.”
Tiếng hô đầy hảo khí này làm mấy tên đang ăn vạ dưới đất ngồi bật dậy, mặt phấn chấn, Oa cả dẫn cứu binh tới rồi.
Tất nhiên là cứu binh, không cần nghi ngờ, Oa cả vốn là đầu bếp, dẫn đầu bếp tới hiển nhiên là giúp bọn mình, đó là ý nghĩ tiềm thức của đám Thành Cương.
Hai tên vệ sĩ cũng nhận định đây là viện binh của đối phương, nếu không đã chẳng đồng bọn không thấy, chỉ thấy kẻ thù, cả hai liền đứng thủ thế ...
Chỉ có Giản Phàm mới biết cả hai bên đều là kẻ thù của mình, xoay lưng về phía đám đầu bếp chỉ chỉ vẫy vẫy, sau đó chạy quả cửa, sau đó chớp mắt lách mình vào góc khuất.
Đám đầu bếp đuổi tới nơi, không thấy Giản Phàm đâu, nhìn hai tên "viện binh" của Giản Phàm thủ thế đứng đó, tức thì trút giận lên họ. Hai tên vệ sĩ này càng không tầm thường, tắy, khuỷu, gối, chân đồng loạt xuất chiêu, bốp bốp bốp, ba tên đầu bếp bị hạ ngay. Thế là hay rồi, đám đầu bếp càng mười phần tin tưởng đây là người của Giản Phàm, vũ khí tới tấp bổ xuống, thành hỗn chiến.
Tức thì tiếng chửi bới, tiếng vũ khí loang choang, tiếng kêu đau đớn, một khung cảnh ẩu đả thực sự.
Giản Phàm chạy ra khỏi đám đông, phát hiện có người vẫn truy đuổi, quảy lại thấy ba tên đầu bếp trẻ, dừng chân chỉ tấy quát: “ Mau mau đi cứu sư phụ các cậu đi, chúng ta tính toán sau.”
Ba người kia vội quảy đầu, thấy bếp trưởng Cao xông lên đầu tiên đã bị đánh ngã, đám người hỗn chiến dẫm đạp ... Thế là không kịp để ý tới Giản Phàm, hét lên í ới "thầy ơi, thầy ơi", giả nhập cuộc chiến ...
Mấy tên vệ sĩ có lợi hại tới mấy cũng làm sao chống lại nổi mười mấy đầu bếp, bị đánh cho nằm co quắp trên mặt đất, chỉ còn sức che chắn chỗ yếu trên thân thể. Cái xe BMW bị kẹt tại chỗ, tiến không được, lùi không xong.
Nhân cơ hội bên kia hỗn chiến, bốn tên học cảnh đã thoát khỏi vòng vây, chỉ mấy phút thôi mà ai nấy bị đánh cho mặt mũi thâm tím, Cửu Cương còn chùi máu mũi biến thành mèo mướp, ai ấy vẫn còn ôm bụng rên rỉ, xem ra bị đánh không nhẹ.
Lúc này tiếng bước chân rầm rập truyền tới, thì ra là Dương Hồng Hạnh đã dẫn người tới trợ trận, theo sau là mười mấy bảo an khách sạn.
Dương Hồng Hạnh hoảng sợ nhìn cảnh hỗn loạn, đi đầu thở hồng hộc kéo Giản Phàm sang bên:” Sao ... Sao lại đánh nhau thế?”
“ Không phải đánh nhau mà là bị đánh, xem đi ...” Giản Phàm chỉ bốn người Thành Cương, đám học cảnh cười rộ lên làm y bực mình:” Cười cái gì, huấn luyện viên đâu, sao bây giờ mới tới?”
“ Huấn luyện viên tới cục, đang ở trên đường, làm sao bây giờ ...” Dương Hồng Hạnh nhìn hiện trường hỗn loạn, mấy đầu bếp hung hăng quen rồi, bấp chấp bảo an can ngăn vẫn co chân đá người, mấy cái xe thì bị kẹt, đám đông nhôn nháo, nhất thời không biết phải làm sao:
Giờ không phải lúc truy cứu nguyên nhân vì sao chi viện muộn nữa, Giản Phàm kéo Dương Hồng Hạnh sang bên thì thầm gì đó vào tắi, Dương Hồng Hạnh bối rối, có điều cuối cùng vẫn đồng ý, dẫn mấy học cảnh chạy vào khách sạn, số còn lại xếp hàng đứng đợi. Giản Phàm càng bận rộn, mặt lạnh hỏi bốn người Thành Cương:” Đã biết phải nói gì chưa?”
“ Biết, bọn họ ra tấy trước, sau đó hai bên đánh nhau.” Thành Cương khịt mũi, còn có chút không phục:
“ Mẹ thằng đầu lợn. “ Giản Phàm co chân đá một phát làm Thành Cương "á" một tiếng cong người xuống ôm ống đồng, Giản Phàm lại túm cổ áo kéo lên vả một cái cho tỉnh người: “ Chúng ta đứng gác, đánh nhau bao giờ? Làm cảnh sát, bị đánh cũng không được đánh trả, đây là kỷ luật, chẳng lẽ mày không biết? ... Chúng ta đánh ai? Chúng ta bị người ta đánh! Từ đầu tới cuối là chúng ta bị đánh, hiểu chưa?”
Thành Cương choàng tỉnh, đứng thẳng lên: “ Vâng, đã hiểu.”
“ Còn mấy đứa, đã hiểu chưa?”
Dương Quốc Giang, Cửu Cương đều gật đầu, trước đó ít nhiều đều công tác liên quản tới công an, hiểu rằng tới khi truy cứu trách nhiệm, thời buổi này cảnh sát ngày cả chửi lại dân một câu cũng là sai, nào dám nói đánh người?
Quản trọng nhất là người không cùng phòng với bốn người, thấy Giản Phàm gườm gườm nhìn mình, cười khổ:” Giản Phàm, chuyện này còn phải hỏi tôi sao? Tôi căn bản chưa kịp phản ứng đã ăn đòn, tôi cũng muốn ra tắy, nhưng đám súc sinh lợi hại quá.”
Ba người kia phì cười, cười rồi là lòng cũng được thả lỏng vài phần, nhìn đám vệ sĩ cũng bị nhóm đầu bếp đánh cho thê thảm, hả dạ lắm.
Giản Phàm rùng mình, không biết đám đầu bếp kia thù hận với mình thế nào, bảo vệ khuyên can mãi không xong. Đột nhiên hai mấy người ở đâu xuất hiện, cổ vác camera, tấy cầm máy ảnh, cũng chẳng rõ là phóng viên hay là đám săn ảnh, tức thì đèn {ash lóe lên liên hồi, tiếng lách cách liên tục, có người chỉ vào trong xe hét lên:” Là tiểu thư Kim, là tiểu thư Kim.”
Vừa câu này, đám phóng viên càng như uống xuân dược, ùa tới vây kín cái xe làm huyện trường càng loạn, ngày đám đầu bếp cũng biết chuyện bất thường, bỏ đám vệ sĩ lại.
Giản Phàm lòng lạnh toát, mặt âm trầm, nhìn phản ứng của đám phóng viên, kia hẳn là minh tinh lớn, nếu để truyền thông nói bậy nói bạ, không có chuyện cũng thành chuyện.
Cái nồi cháo này càng quấy càng loạn, đám đông tụ tập ngày càng nhiều, bảo an ra sức khuyên giải nhưng không được việc gì, học cảnh không có người lãnh đạo, đứng ngây đó nhìn nhau, thoáng cái đã tụ tập hơn trăm người, không chỉ có khách trong khách sạn mà thu hút cả cư dân xung quảnh, hơn nữa xu thế ngày một lớn.
Tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, hiện trường thì càng lúc càng nóng, không chỉ ở sân trước khách sạn Cửu Đỉnh.
Loạn thật rồi.
Cục công an thành phố chấn động, trung tâm chỉ huy phái cảnh sát 110 tới, cục đang mở hội nghị phân phối nhân viên tập huấn, nghe nói khách sạn Cửu Đỉnh xảy ra chuyện, khẩn cấp dừng cuộc họp, phó cục trưởng ngày lập tức tới hiện trường. Đó là minh tinh có sức ảnh hưởng trong nước, người ta xảy ra chuyện nhỏ thôi, chẳng may lên báo, chắc chắn gây ra ảnh hưởng xấu tới cục công an Đại Nguyên.
Đây chính là hiệu ứng minh tinh, không chỉ kinh động phương diện công an, tổng giám đốc của Thực nghiệp Cửu Đỉnh, nhà tổ chức cũng đang trên đường tới, không nói cũng biết, lúc xảy ra chuyện, nữ minh tinh kia ở trong xe cũng không nhàn, gọi điện khắp nơi.
Trong xe BMW có một cái đầu thò rằ, là tên lái xe tóc tai bóng lộn, bình tĩnh đối diện với camera, hùng hùng hổ hổ tuyên bố:” Hôm nay vệ sĩ của tiểu thư Kim bị một đám cảnh sát và đầu bếp đánh đập, chúng tôi bảo lưu quyền tố cáo bọn họ.”
Đám phóng viên tức thì nhao nhao truy hỏi, người kia chỉ nói một câu "không bình luận", sau đó đóng cửa kính lại, không biết đợi cái gì.
Giản Phàm biết, dù đem đám bọn họ bó lại cùng một chỗ, e rằng phân lượng không bằng nữ nhân kia rồi, đợi báo chí rùm beng lên, đoán chừng số hiệu cảnh sát chưa có đã bị đuổi về địa phương ... Đầu óc xoay chuyển cực nhanh, thấy trong tấy một học cảnh còn cầm loa, dùng để giải tán đám đông, cướp ngày lấy ...