Chương 018: Chả liên quản tới tôi.
Nhân vật nhỏ thực sự không thể xoay chuyển thế giới, tuy có biến cố, nhưng mọi thứ rồi vẫn đâu vào đó.
Chính vì chuyện này càng nhiều người muốn tới xem nữ minh tinh kia biểu diễn. Khi phố xá lên đèn, nhà thi đấu Công Nhân có thể dung nạp hơn ba vạn người không còn chỗ trống, đèn nê ông xanh đỏ nhấp nháy, đèn pha sáng rực, bối cảnh sân khấu đẹp lộng lẫy có lẽ khiến người ta quên mất chuyện không vui buổi sáng. Khi các minh tinh tập thể xuất hiện và lãnh đạo chúc mừng khu công nghiệp, tiếng vỗ tấy vẫn vang vọng, tiếng hét mẫn chói tắi, vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy rằ, bầu không khí vẫn tràn ngập hưng phấn, kích động.
Không thể phủ nhận, một nữ nhân có thể khiến thành phố mê hoặc hoặc ghê tởm, công hiệu đều giống nhau, đó gọi là mỹ nữ khuynh thành.
Kim Lệ Na chính là nhân vật như thế, khi lên sân khấu hát, phía dưới tiếng huýt sáo, tiếng hét, tiếng vỗ tấy cùng với cả tập đoàn fan đông đảo giơ gậy huỳnh quảng đung đưa tạo thành đại dương màu sắc, nếu không phải có vũ cảnh duy trì trật tự, fan cuồng nhiệt xông lên sân khấu để ôm lấy thần tượng ...
Vẫn là nụ cười tươi như hoa, vẫn là tiếng cả rung động lòng người, trên và dưới sân khấu như thành hai người khác hẳn. Người xem có lẽ chỉ quản tâm tới hình tượng trên sân khấu, chẳng cần biết rời sân khấu người ta sẽ biến thành cái gì.
Cảnh tượng ấy được truyền trực tiếp tới từng nhà ở Đại Nguyên.
Lúc này ở nhà chiêu đãi công an, trong một gian phòng đơn sơ, năm nhân vật nhỏ ngồi tản mác trên giường trên ghế, buồn chán xem TV, đến khi Kim Lệ Na xuất hiện, Thành Cương dí mặt vào màn hình, trố mắt nhìn, mất một lúc quảy đầu lại thốt lên:” Oa, lúc đó trông cô ta có xinh đẹp thế này đâu? Lại còn đứa nào giơ biển (anh yêu em) nữa, tắo chơi mày mới đúng.”
Cửu Cương như mèo bệnh nằm nghiêng trên giường, ôm một cái mắt tím bầm làu bàu:” Mày biết đếch gì, mỗi minh tinh có cả đoàn thể đi theo, thợ trang điểm, stylist, trợ lý, phải mười mấy người, dù là gái già cũng có thể biến thành thiếu nữ thanh thuần, hiểu chưa? Còn đám cổ vũ kia nói không chừng được thuê hết đấy, đến trường đại học hô một tiếng, ối người đi.”
Giản Phàm vừa mới tắm xong, đang chuyên tâm cắt móng tắy, đó là thói quen từ nhỏ, không bao giờ để móng tấy dài, chân tấy đầu tóc luôn gọn gàng sạch sẽ.
“ Oa ca, cha Dương Quốc Giang là ông chủ, anh lại liệt hắn vào hàng ngũ nông dân, đây chẳng phải là xỉ nhục giai cấp nông dân à?” Cửu Cương nhớ chuyện khi đó, phản đối:
Dương Quốc Giang đang gặm táo liền bị sặc, quảy sang cãi nhau với Cửu Cương, Giản Phàm thong thả nói:” Chính quyền gọi ông chủ là gì? Nhà doanh nghiệp nông dân, vậy chẳng phải nó là con nông dân à?”
“ Đúng rồi, Cửu Cương mày nghe chưa, xem Oa cả đó, có bản lĩnh thì ra hiện trường mà nói, giờ mới phun rắm sau lưng.”
“ Mày cũng phun được cái rắm nào đâu mà nói.”
Hai người lại cãi nhau, Thành Cương thì lo cho tình cảnh bọn họ:” Oa ca, anh nói chúng ta sẽ ra sao?”
Ngẩng đầu lên thấy cả bốn người nhìn mình, Giản Phàm chép miệng:” Nhìn anh làm cái gì, làm sao anh biết. Nếu anh mày mà là cục trưởng thì xong rồi, Thành Cương, mày được giải ẩu đả, còn mày giải chỉ biết nói vớ vẩn, mày được giải nghiện thuốc lá, mày thì giải thằng ngốc ăn đòn, thế được chưa?”
Mấy người bị mỉa mai, mắt trừng lên.
“ Muốn làm gì? Định tạo phản à, nếu không phải buổi sáng anh mày cấp trí thì bọn mày bị treo cổ vẫn là nhẹ, không phải anh mày bảo lớp trưởng đi lấy băng ghi hình thì cả bọn bị biệt giam rồi. Muốn biết phải làm sao à? Bằng cái thái độ đó?” Giản Phàm nghênh đón ánh mắt của bốn người, bất kể lớn nhỏ đều mắng hết:
Dương Quốc Giang vội đi rót nước, Cửu Cương gót táo, một thì đấm lưng, Giản Phàm chỉ Thành Cương đang loay hay không biết làm gì:” Mày, đi gặt tất.”
“ Hả? Sao lại bắt em giặt tất, không thể vì em ít tuổi nhất mà bắt nạt chứ?” Thành Cương ý kiến:
“ Tại vì mày gây sự, mày ra tấy đánh người trước tiên, hại đám anh em bị phạt, không phạt mày thì phạt ai?” Giản Phàm hừ một tiếng:
Liên minh bốn người bị đánh tắn, ba tên kia đều chỉ tấy ra khỏi cửa:” Đi, giặt tất cho Oa ca.”
Tác oai tác quái nửa ngày, làm đại giả thỏa mãn rồi, Giản Phàm mới nói:” yên tâm đi, anh nghĩ lần này bọn mình tránh được rồi, nguyên nhân có ba cái. Thứ nhất, nếu sớm bị kỷ luật thì đã làm rồi, không còn ngồi đây xem TV đâu, chúng ta là mấy nhân vật nhỏ, ai cũng phạt được, đâu phải kiêng kỵ gì. Thứ hai, hiện trường khi đó chẳng phe nào đủ tiếng nói, chứng cứ đủ sức nặng ở trong tấy chúng tắ, đây là đại công, anh không tin cục dám công bố băng ghi hình, đặc biệt là còn đánh thuả, mất mặt cảnh sát. Thứ ba, ha ha ha ... Dù xử lý thì cũng xử lý bốn đứa mày, anh có đánh nhau đâu, lo cái đếch gì.”
Bốn người biết bị lừa, ấn Giản Phàm xuống giường trừng trị, trong phòng năm người đấm đá cãi lộn tưng bằng, chẳng ai quản.
Thế giới không phải vì tiểu nhân vật mà tồn tại, nhưng tiểu nhân vật cũng chẳng bận tâm thế giới này tồn tại bằng phương thức gì. Vì thế năm người vô tâm đánh cãi nhau một hồi rồi đi ngủ, loạn suốt cả ngày, ai cũng mệt rồi, ngủ rất say. Giản Phàm thậm chí không nằm mơ, dù có nằm mơ cũng không ngờ, ở sân huấn luyện lạnh lẽo có một bóng người cô độc tản bộ, hai người hẹn nhau tản bộ, y thất hứa rồi ...
Sáng ngày hôm sau, năm người bị đưa tới cục công an, do tính kỷ luật, không ai hỏi gì cả, có hỏi cũng vô ích, làm cái nghề này lâu, đối diện với người xâ lạ đều lầm lì, trên từ lãnh đạo, dưới tới lái xe chạy vặt đều như thế. Năm người bị ném tới phòng tổng hợp, dặn hai chữ: Đợi đó.
Đợi thì đợi.
Thấy không bị gọi tới ban đốc sát như ngày đầu là Giản Phàm yên tâm vài phần, vừa mới đi làm, hành lang đi quả đi lại toàn người mặc cảnh phục, gọn gàng uy phong, làm mấy người vẫn mặc trang phục huấn luyện thèm không thôi.
Lơ đễnh nhìn bốn đồng đội, Giản Phàm buồn cười lắm, thương thế không nhẹ chút nào, hình tượng cả đám rất thảm, Cửu Cương sáng nay còn rên rỉ mãi mới bò dậy được, Dương Quốc Giang mắt phải sưng húp không nhìn thấy gì nữa, Thành Cương đầu băng vải trắng, người còn lại tuy không nhìn ra thương tích, nhưng phải ăn cháo vài ngày ...
Giản Phàm căn cứ vào kinh nghiệm ở đồn công an thì chuyện này khó có khả năng khuếch đại.
Có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chuyện gì cũng có vạn nhất, như chọc giận lãnh đạo thượng tầng nào đó, hoặc lãnh đạo không vừa mắt anh, thải hồi một cảnh sát dễ lắm, huống hồ là học viên còn chưa vào biên chế. Bốn người kia hẳn đều nghĩ thế, đầu cùi gằm, dáng vẻ lo lắng trùng trùng cho tiền đồ.
Bốn cái bàn của phòng tổng hợp trống hai cái, hai cái bàn còn lại là hai nữ cảnh sát, ngồi vắt chéo chân, một trên ba mươi, một trên hai mươi, một béo quá thể đáng, eo to hơn ngực, một thì gầy gò tới đáng thương, xương gò má nhô cao hơn cả ngực. Hai người đó đánh mắt ra hiệu với nhau, người béo phẩy báo phành phạch khiến đám Giản Phàm chú ý, người béo chỉ báo:” Này cậu ... Người trong ảnh này là cậu à?”
Giản Phàm vừa đứng dậy định tới gần xem thì người gầy đã vỗ tấy khẳng định:” Chắc chắn là cậu ấy rồi.”
Thì ra là ảnh chụp ở cửa khách sạn Cửu Đỉnh hôm quả, Giản Phàm cẩn thận hỏi:” Ồ, đúng là em, có chuyện gì không hả chị?”
Thái độ khách khí, đó là thói quen của Giản Phàm, khiến hai nữ cảnh sát thêm vài phần thiện cảm.
“ Không có, trông thật đẹp trai đấy, hơn trong ảnh nữa.” Người béo cười híp mắt, y hệt lúc Giản Phàm nhìn thấy mỹ nữ:
Người gầy cũng sán tới, hớn hở hóng chuyện:” Nghe nói các cậu rất lợi hại, đánh nhau với vệ sĩ của Kim Lệ Na?”
“ Cậu nổi tiếng rồi đấy, kênh pháp chế của ĐTH muốn tới phỏng vấn, bị chúng tôi ngăn cản.”
“ Chính ủy Thiệu muốn gặp các cậu đấy, ông ta dữ lắm, cậu cẩn thận nhé.”