Chương 018: Cơn gió lạ nổi lên (1)
Mấy cái hình mô phỏng rất đẹp, sử dụng 3D Max tài hiện, đang chiếu cảnh một người nổ súng sau đó chạy ra bãi đỗ xe, hai người khác vừa nổ súng vừa chạy, lấy valy, lên xe, rồi bỏ đi ... Giản Phàm là loại mù vi tính, chỉ biết lên QQ chơi game, từng nghe tới phần mềm này, thao tác phức tạp đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến dùng, nhìn hình hoạt họa đẹp đế, giải thích tỉ mỉ chuyên nghiệp, ngoài há mồm nghe chẳng thể có phản ứng gì khác.
Nước sâu bao nhiêu thì phải nhày vào mới biết, người giỏi tới đâu thì phải chứng kiến mới hiểu, lúc này nghe đối phương trình bày sự tự tin của Giản Phàm bị đả kích nghiêm trọng, tuổi tác người ta chênh mình không bao nhiêu, khác biệt thì quá lớn. Người ta có con số, góc độ cụ thể, còn mình chỉ dựa vào trực giác cùng suy luận.
Ba người gây án là từ bằng chứng hiện trường mô phỏng rằ, khiến đám đội trưởng thô tục bội phục không thôi, Ngô Đích vừa nói xong liền vỗ tấy rào rào.
“ Tiểu Ngô, tôi có nghi vấn.” Chi độ trưởng Ngũ tiếp ngày đề tài:” Vì sao bọn chúng lại dùng ba loại súng? Với trình độ người nổ súng sau lưng, hắn giết thêm hai người nữa quá dễ dàng, vì sao làm chuyện tốn công, kiếm hai khẩu súng hai kỳ quái kia để cướp?”
Câu hỏi này làm khó Ngô Đích, có điều hắn vẻn vẹn nhíu mày có một giây đã đáp:” Tạm thời suy đoán thế này, ba người đó có phân công riêng, tên phía sau nhắm vào hai bảo vệ có sức uy hiếp nhất, hai nhân viên ngang hàng xách valy, uy hiếp không đáng kể, không cần dùng biện pháp cực đoan. Ba người cùng ra tắy, tên nổ súng trước còn phụ trách lái xe bỏ chạy, mục đích của chúng là tiền chứ không phải lấy mạng người ... Mọi người xem lại ảnh hiện trường ..."
Hắn không dám khẳng định, Giản Phàm nhận ngày rằ, lòng cũng nghi vấn trùng trùng, vẫn thấy có gì đó không được tự nhiên trong toàn bộ chuyện này. Mải suy nghĩ mắt cứ nhìn dán vào màn hình, không ngờ Ngô Đích bấm điều khiển một phát, trong lúc không đề phòng cảnh tượng kia đập ngày vào mặt, con ngươi tức thì mở rộng, một màu đỏ choe choét, người gục trên mặt đất, có cái gì đó chảy ra khỏi đầu ... trong mắt Giản Phàm đó không phải là ảnh tĩnh, mà sống động như cảnh diễn ra trước mắt.
Hỏng rồi, dạ dày cuộn trào, Giản Phàm "ợ
>11
một tiếng lớn, trong căn phòng im ắng nghe rất rõ, tức thì hai mươi mấy ánh mắt đổ dồn về phía y, có vẻ trách móc, vội vàng bịt miệng, càng gấp càng loạn, lại "ợ" thêm một tiếng càng to, như cố ý phá ngang, Ngô Đích chau mày tức giận.
Chuyện xấu đúng là không bao giờ chịu đi riêng lẻ, vị cảnh sát bên cạnh là cái ống khói, đang hút thuốc tưng bừng, Giản Phàm vừa ợ hai tiếng, xoay người sang, đầu thuốc lá dí trúng tắy, làm y kêu á một tiếng.
Tần Cao Phong nổi giận, ánh mắt hung dữ đấm bàn quát:” ra ngoài!”
Giản Phàm cầu mà chẳng được, bịt miệng, đi không khác gì chạy ...
Cuộc họp tiến hành ra sao thì Giản Phàm không biết, vì y chạy một lèo tới nhà vệ sinh, muốn nôn nhưng chẳng còn gì để nôn nữa, mở vòi nước uống vài ngụm, tốt rồi, vậy là không ợ nữa.
Hai mươi mấy phút sau cuộc họp kết thúc, Giản Phàm không có nơi nào để đi, lại không dám chạy lung tung, đành đợi ở bãi đỗ xe, chìa khóa bị Trần Thập Toàn cầm mất rồi, ngày cả xe cũng không vào được.
“ Về đội.” Trần Thập Toàn chạy xuống lầu thì thấy Giản Phàm đang trò chuyện với cảnh sát lái xe của đội nào đó, ném chìa khóa tới gắt gỏng gọi:
Giản Phàm bắt chìa khóa, không thấy đội trưởng đâu, cũng không tiện hỏi.
Vừa mới lái xe ra khỏi cửa chi đội, Trần Thập Toàn thường ngày có khi chẳng nói một câu đã kích động lên tiếng:” Này Giản Phàm, cậu không thể kém cỏi đến thế chứ? Đội trưởng Lục và đội trưởng Tần luôn kỳ vọng rất lớn vào cậu, tôi thấy cậu ăn nói cũng đâu ra đó lắm, còn nghĩ mang theo có khi kỳ tích nào xảy rằ, kết quả cầu làm trò hề khiến đội trưởng phải đi xin lỗi thay cậu ... Có biết Ngô Đích là ai không, là nhân tuyển phó cục trưởng quản lý hình sự tiếp theo đấy, chính là cấp trên trực tiếp trong tương lai của chúng tắ, không phải cậu cố ý chứ?”
“ Cố ý cái gì, tôi còn không biết hắn là ai, đó là bệnh của tôi, không thể nhìn cảnh tượng đó.” Giản Phàm có chút áy náy lại bực mình, ai mà muốn như thế, nhưng phản ứng cơ thể không kiểm soát được:
“ Nhìn Ngô Đích đi, khi bằng tuổi cậu người ta đã là phó khoa rồi, nhìn lại bản thân xem, chuyển sang chính chức còn khó.” Trần Thập Toàn cằn nhằn dè bỉu, dù sao cũng là cấp dưới trực tiếp, biểu hiện quá tệ, ông ta mất mặt thay:
“ Này chú Trần, chú nói năng kiểu gì thế?” Giản Phàm mở mồm ra là không có gì hay ho:” Sao chú không nói thế này, Ngô Đích bằng tuổi chú thì người ta không chừng đã là cục trưởng thành phố, còn chú, chú nhìn lại bản thân đi.”
“ Cậu ... *%#, không đánh cho lại tưởng tôi dễ tính à?” Trần Thập Toàn sôi máu định vung tấy đánh, cuối cùng giơ tấy lên lại hạ xuống, nhìn lại mình cũng có ra cái gì đâu mà nói người tắ, chỉ vì một chuyện tạo thành bóng ma trong lòng hai mấy năm:
Làm cảnh sát cả đời, không ngờ hôm nay bị Giản Phàm lừa một phen, đâm ra nói cái gì cũng tin, kết quả trong cuộc họp đưa ra khả năng có bốn nghi phạm, trong đó nghi phạm chính không lên xe, khiến cả đám đội trưởng cười ngặt ngoẽo.
Vinh quảng chưa được mấy đã làm trò cười cho người tắ, đó mới là lý do Trần Thập Toàn đi xuống lại trút giận lên Giản Phàm.
Giản Phàm nghe xong bĩu môi phán:” Ăn cắp ý tưởng của người khác, người ta gọi là quả báo đấy.”
Trần Thập Toàn chán nản tới không còn tâm trạng mà giận Giản Phàm nữa:” Giản Phàm, suy luận của cậu sai be bét hết rồi mà không biết kiểm điểm lại à? Tôi nói cho cậu biết, loại đại án này cả đời cũng không gặp nổi một lần đâu, tôi muốn tham gia, nhiệm vụ của đội chúng ta là phụ trách phối hợp điều tra, rà soát người có tiền án trong khu, đặc biệt là tiền án sử dụng súng, nếu có thể bắt một nghi phạm về, cuộc đời tôi coi như công tội viên mãn. Nói không chừng có thể được cái huy chương công lao, vinh quảng nghỉ hưu.”
“ Chú Trần ...” Giản Phàm thấy thương hại suy nghĩ của Trần Thập Toàn quá cổ lỗ, giờ thời nào rồi còn hi vọng lập công nhận huy chương:” Chú không nghe phó cục trưởng Tiêu phát biểu à, phá án dựa vào sức mạnh tập thể, không thể có chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Lại nói đây là khu chịu trách nhiệm của đội bốn, lại do đội trọng án dẫn đầu, chú lập công thì người ta vẫn hưởng phần lớn, phân tới chú, lên bục phát biểu nhận một tràng vỗ tấy là hết ... Tôi còn lạ gì.”
“ Lần này khác, sơ bộ quyết định, đại đội nào phá án, thưởng tập thể 10 vạn, thưởng cá nhân 5 vạn, cung cấp manh mối hữu hiệu, thưởng 5000 tới 1 vạn. Cung cấp thông tin chi tiết về nghi phạm thưởng 3 vạn tới 5 vạn. Bây giờ kỳ hạn phá án chưa có, đoán chừng không nhiều đâu, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.” Trần Thập Toàn có chút ao ước, hẳn một phen phát biểu hôm nay khôi phục lại chút hào khí năm xưa:
“ Chú Trần, bảo với chú này, chú đừng nghĩ nữa, giả sử chú được thưởng cá nhân đi, khi về đội, chú cầm một mình được không?? Sói nhiều thịt ít, mấy chục người chia rằ, lại xẻo chú một bữa, chẳng còn gì hết.” Giản Phàm tiếp tục phủ quyết, chuyện này y cũng đã trải quả rồi:
“ Không thử sao biết, bây giờ tôi là thành viên tổ chuyên án 6.24, việc hỗ trợ điều tra trong đại đội do tôi chủ trì, đội trường trao quyền cho tôi chọn 5 đến 10 người tham gia. Cậu nói xem có nên chọn cậu không?” Trần Thập Toàn cố ý nói khích Giản Phàm:
Giản Phàm tấp xe vào lề phanh két một cái, quảy đầu sang nhìn thấy Trần Thập Toàn cười gian, nói không chừng đang mưu đồ gì, vội nói:” Tôi không trêu chọc gì chú đâu nhé, buổi sáng chú chửi tôi trước, được, nhỏ không thèm chấp lớn, tôi xin lỗi được chưa? Chú đừng có lấy việc công báo thù riêng mà chơi xấu tôi, tôi thừa biết chú định làm gì, phái tôi tới từng nhà tra hỏi chứ gì, bắt tôi chạy gãy chân, nói rát họng, cuối cùng không thu được manh mối gì, không ăn không ngủ lại còn bị chú phê bình, đúng không?”