Chương 018: Lại thêm câu đố mới. (1)
Cảnh sát không chỉ lập chốt chặn ở đầu đường, nếu ai may mắn được nhìn thấy bản đồ khống chế' phòng ngự của cảnh sát trị an và bản đồ khu vực trách nhiệm của hình cảnh, sẽ thấy vô vàn dấu chấm ở thành phố. Cách mò kim trong biển này được trong nghề gọi hình tượng là phòng ngự mắt lưới, ảnh nghi phạm Lý tắm Trụ đã truyền đi khắp đội hình cảnh, đồn công an, đội trị an, tất cả các đơn vị có liên quản đồi đang tìm kiếm nghi phạm trọng đại của vụ án buôn lậu cổ vật 1226 này.
Có người nói tội ác tới từ hung báo, ích kỷ, tham lam trong nhân tính, nên nơi nào có người là có tội ác. Tranh đấu giữa chính và tà giống thợ săn và con mồi, quần thảo nhau trong thành phố đầy người này.
Trong khi toàn bộ hệ thống công an Đại Nguyên ở trạng thái khẩn trương thì Đại đội trọng án hôm nay được một ngày thanh nhàn hiếm hoi.
Nói chính xác thì thành viên tổ chuyên án phân cục Tấn Nguyên đều nhàn rồi, ba tầng lầu trừ tầng một ra thì đều không có người, đều ra ngoài điều tra, dò hỏi.
Lục Kiên Định tất nhiên là bận sứt đầu mẻ trán, Hồ Lệ Quân thì bận hiệp trợ điều tra mấy vụ án, phó tổ trưởng Giản cả sáng chẳng thấy mặt đâu, hai đồng chí già Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt thì sớm tắn cả về nhà, trong đội chỉ còn lại một đám đồng chí trẻ, cũng chẳng có gì để làm nên suốt ngày tụ tập trong văn phòng lớn, có người tán gẫu, có người chơi game trên máy vi tính, ba nữ cảnh sát càng pha trà cắn hạt dưa, ngồi lê đôi mách tưng bừng.
Trời tối sớm, sắp tới giờ tắn cả thôi mà bên ngoài đã không khác gì bóng đêm, hành lang vang lên tiếng bước chân. Tiêu Thành Cương thính tai "suỵt" một tiếng, mọi người nghiêng tai lắng nghe một giây, sau đó tức tốc dọn vỏ hạt dưa, tắt game, ngồi ngày ngắn lật hồ số làm vẻ nghiêm túc bạn bạc phá án, không thì gõ máy rào rào, thần sắc chăm chú.
Không ngờ tiếng bước chân đi kìm tiếng hát, nghe kỹ thì thấy ...
- Pha lê trong veo cách ô cửa
Nhe răng trắng lóa cười với em
Cửa sổ một cánh he hé mở
Gọi tiếng anh ơi vào đây nào
Mày đối mày mắt đối mắt
Anh nhịn không nổi chạy ù tới ...
Giọng điệu quái dị vô cùng, nói không chừng là khúc sơn cả nơi nào đó, mấy câu phía sau chỉ ư ử trong cổ họng mà không hát rằ, Tiêu Thành Cương cười khùng khục:” Mọi người chưa nghe thấy bao giờ à, có biết mấy câu cuối cùng không?”
Tất nhiên là chẳng ai biết, cũng không hiểu hắn ý gì, tiếp đó Tiêu Thành Cương hắng giọng một cái, âm điệu không khác gì người ngoài kia:
- Mắt hạnh thẹn thò em hạ xuống
Chì nhớ anh ra còn có ai
Đêm nay thế nào cũng theo anh ngủ .
Còn chưa hát hết bị Quách Kiệt vung tấy tát một cái, ai chả biết tiếp theo sẽ không hay ho gì cả, trong này còn có mấy cô gái, đám Lương Vũ Vân tròn mắt, ra là dâm khúc ở thôn quê, đang định thảo phạt thì người ngoài kia đã mắng:” Tiêu Thành Cương, đây là khúc điệu Phong Lâm, mày hát là thứ hàng nhái, anh mày đây mới là chính tông ... A, mọi người ở đây à?”
Tiếng tới người cũng tới cửa, vừa vào bị bảy tám người nhìn như hổ đói, Giản Phàm giật nảy mình, tiếp đó mọi người phá lên cười, chỉ có mấy cô gái hơi đỏ mặt. Trong số nam nhân này, có người không vô sỉ, có người không hèn hạ, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều hạ lưu, Lương Vũ Vân châm chích:” Chà, phó tổ trưởng Giản, hát hay quá nhỉ, hát tiếp đi, cái đoạn ngủ với ai đó đấy.”
“ Lần khác, lần khác, ha ha ha.” Giản Phàm nhìn cảnh tượng này liền xoay người muốn chạy, nhưng Quách Nguyên và Trương Kiệt đã xông ra tóm lấy, mỗi người giữ một cánh tấy kéo về, Giản Phàm tất nhiên biết dụng ý của bọn họ, méo mặt nói: “ Này này, các anh em, có gì nói tử tế, nhìn mặt tôi cũng thành thế này, mọi người nỡ lòng nào xẻo tôi? Ngày cả thiên lôi cũng xẻo, không sợ bị trời đánh à, hơn nữa muốn ăn, giờ cũng không kịp.”
Hai người kia không cho nhiều lời, ấn Giản Phàm xuống ghế, Quách Nguyên nói một câu: “ Chị Hồ tới chỗ đặc cảnh, lát nữa về, bảo chúng ta đợi.”
“ Được, biết rồi ... Í, Vũ Vân, em gái, sao nhìn anh lạ thế? Anh làm gì có lỗi với em đâu: “ Giản Phàm vừa hỏi một câu, Lương Vũ Vân hừ khẽ quảy đầu đi làm y ngạc nhiên, y đâu có làm gì đắc tội cô em hờ này:
Tiêu Thành Cương làu bàu chất vấn:” Oa ca, anh đi đâu, làm cái chức phó tổ trưởng nát mà ngầu quá, nói chạy là chạy, nếu là tổ trưởng, bọn này muốn gặp cũng không nổi mất.”
“ Đúng thế Giản Phàm, cả đội đều bận rộn, mỗi chúng ta là nhàn, đến khi phát tiền phát thưởng, chẳng có phần của chúng tắ.” Trương Kiệt cũng sốt ruột, vụ án lớn giá trị cao, mà cả đám ngồi đây chết dí:
“ Đúng đấy Giản Phàm, cậu phải làm gì đi chứ, đừng để chúng ta trồng cây, người khác hưởng bóng mát, cậu làm phó tổ trưởng kiểu gì thế, lúc người ta nghỉ ngơi thì chúng ta chạy như ruồi không đầu, giờ ai ai bận tranh công hưởng lộc, chúng ta lại ngồi chơi.” Quách Nguyên không vui, hắn bao năm mới có cơ hội này, vụ án lớn vậy mà bị gạt sang lề:
“ Anh ấy à, là thế đấy.” Lương Vũ Vân giọng chúa lè xen vào:” Còn chưa nhìn ra sao, giờ còn nhớ tới ai nữa, còn biết cái gì nữa.”
Cho dù cũng rất thân thiết với Giản Phàm, nhưng ở loại chuyện này Lương Vũ Vân cờ xí rõ ràng vẫy về phía Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm gãi đầu nghĩ vỡ đầu cũng không rõ mình đắc tội với cô em gái hờ ở đâu, sao lại đứng về phía đám Quách Nguyên, còn những người khác dễ hiểu thôi, sợ bị hái mất đào:” Ép tôi phải lên mặt lãnh đạo hả, tốt, để tôi giảng cho mọi người một bài, Vũ Vân, em có xem tắm Quốc không?”
Lương Vũ Vân thậm chí không thèm trả lời, hai bên một thời quản hệ chó mèo, Giản Phàm không giận:” Anh biết em đã xem, có điều đoán là em chả hiểu, Quách Nguyên, xem Phong Thần Bảng rồi chứ?”
“ Ừ, thì sao?” Quách Nguyên không hiểu:
Giản Phàm không đáp mà chỉ Tiêu Thành Cương:” Mày văn hóa thấp cũng phải biết tới Dương giả tướng chứ nhỉ?”
“ Tất nhiên.”
Mấy người xung quảnh câm nín, thằng ngốc, bị chửi văn hóa thấp mà còn ưỡn ngực đáp
,
tất nhiên" được, Giản Phàm lại xoay quả
Trương Kiệt:” Bạch Xà truyện, biết hay không biết, nhanh!”
“ Biết, sao?” Trương Kiệt không hiểu gì:
Giản Phàm tặc lưỡi giải thích:” Các đồng chí, đạo lý trong đó còn chưa thấu à? Hoàng Trung 60 tuổi rời núi theo Lưu Bị, Khương Tử Nha 80 phó tá Văn Vương, Xà Thái Quân 100 tuổi đeo ấn soái, cuối cùng là Bạch nương tử 1000 năm mới cùng Hứa Tiên yêu đương ... Này người trẻ tuổi, các đồng chí gấp cái gì, được bao tuổi mà đã gấp.”
Lương Vũ Vân muốn làm mặt lạnh mà rốt cuộc không nhịn được cười, đám Quách Nguyên ngớ rằ, sau đó thấy mình bị chơi xỏ, phất tấy một cái, vẫn là trò cũ, hai ôm tắy, một ôm chân, chiếu theo quy củ đại đội một, ném cho dập mông, Giản Phàm phát hoảng la hét mà không ai giúp ... Lương Vũ Vân càng cười trên đau khổ của y, ra sức xúi Tiêu Thành Cương nâng cáo một chút, ngã mạnh một chút.
“ Làm cái gì thế kia, Trương Kiệt, cậu càng ngày càng không ra gì cả!”
Có tiếng quát, quảy đầu ra cửa thì thấy Hồ Lệ Quân, ba người kia kỳ thực không định ném Giản Phàm chỉ dọa thôi, oan ức thả y xuống, Hồ Lệ Quân mang theo đôi mắt có quầng thâm phía dưới đi vào, lạnh lùng nhìn cả đám nam nữ xấu hổ cúi đầu:” Vũ Vân, các cô vất vả rồi, về nghỉ sớm đi, mấy thành viên thực địa, tới văn phòng của tôi.”
Vị đại tỳ này xưa ngày nói chuyện không khách khí, rất nghiêm, ai cũng nể sợ vài phần, không dám tùy ý đừa cợt, vâng dạ tản đi.