Hắc Oa

Chương 019: Ly biệt nhiều, gặp chẳng lâu. (4)

Chương 019: Ly biệt nhiều, gặp chẳng lâu. (4)

Xe đi xâ rồi, không còn thấy đâu nữa, Giản Phàm quảy đầu lại mới phát hiện ra hai người ở trạng thái quái dị, Dương Hồng Hạnh ở phía trước, y ở phía sau, cách nhau mấy mét, cứ như quảy ngược về 30 năm trước, yêu nhau lại giữ khoảng cách sợ bị người ta cười.
Đúng là khoảng cách, Giản Phàm ngẩn ngơ nhìn cô, cách ăn mặc thành thục đẹp đế hơi hai năm trước nhiều, mái tóc dài như suối, đôi mắt điềm tĩnh như vĩnh viễn không bị chuyện gì tác động, chiếc áo đỏ nổi bật tôn lên vẻ đẹp như hoa đảo trong tuyết, có chút gì đó không phù hợp với vùng quê lạc hậu này ...
Hai năm quả đi, cô ấy đã xinh đẹp hơn trước nhiều, nếu trước kia là bông hoa chớm nở, thì giờ đây đã là bông hoa nở rộ thấm đẫm sương sớm, nhàn nhã thành thục hơn mấy phần, chính là cô gái trước kia sàn tập thách thức nam nhân đấu luyện với mình sao? Không, chắc chắn không phải rồi.
Lão đại nói chuẩn thật, Giản Phàm giờ nhận ra thời gian khiến hai người có chút xâ cách, cả thực tế lẫn trong tim ... cô ấy thực sự muốn giữ khoảng cách? Nghĩ thế, trong lòng có chút không thoải mái.
Xe đi rồi, Dương Hồng Hạnh quảy lại thấy Giản Phàm ngẩn người nhìn mình, lòng ấm áp chưa kịp nói gì thì gặp một câu lạnh nhạt: “ Đi thôi, đưa em về nhà.”
Nói xong quảy đầu đi luôn, chiếc xe đỏ đi mượn đỗ dưới lầu, Dương Hồng Hạnh thình lình bị hất một gáo nước lạnh không hiểu sao, hậm hực theo sau, cách bảy tám bước, đến khi lên nhà thì Giản Phàm đã thu dọn xong xuôi đi xuống. Dương Hồng Hạnh cũng giận luôn, đeo túi xách, đóng cửa lại, lên xe chỉ nói hai chữ: “ Đi thôi.”
Dọc đường không khí nặng nề, may mà trong xe của Lương Vũ Vân không thiếu trò hay, riêng đĩa CD có hơn 20 cái, Dương Hồng Hạnh vừa nghe nhạc nhẹ, vừa khép mắt ngủ, đợi khi tỉnh lại thì đã rời đường cao tốc.
Tắt đĩa CD đi, mở cửa xe cho thoáng, mấy động tác liền không được Giản Phàm chú ý, Dương Hồng Hạnh phải lên tiếng trước:” Giản Phàm, rốt cuộc vì sao anh từ chức, không phải gặp chuyện gì chứ, mẹ anh hỏi em, em không biết trả lời thế nào.”
“ Không có chuyện gì, anh chỉ thấy mình có thể kiếm được nhiều hơn thôi. “ Giản Phàm hời hợt trả lời, hai năm quả vất vả ra sao chỉ mình y biết, thấy Dương Hồng Hạnh nghiêm túc đợi câu trả lời nghĩ một chút nói thêm: “ Kỳ thực làm đầu bếp cũng giống như đi làm công cho người khác, chẳng có tí tôn nghiêm nào, mỗi ngày anh làm việc 13 -14 tiếng, mùa đông khách có khi 18 tiếng. Em đừng nghĩ thu nhập của anh cao, kỳ thực không đáng với công sức anh bỏ ra ... Hai năm quả anh tìm hiểu cách kinh doanh nhà hàng, Hoa Soạn lâu kỳ thực có vấn đề rất lớn, từ mua bán nguyên liệu tới lưu trữ gây ra lãng phí, quản lý sơ hở, ví như anh một tháng ai kiếm thêm khoản phụ 1,2 nghìn mà họ chẳng biết ... Cuối năm anh đề xuất với giám đốc, anh bao hết công việc bếp núc ở đó, đầu bếp hoàn toàn do anh chịu trách nhiệm, nhà hàng chia lãi 3/7, anh phát lương đầu bếp, kết quả bọn họ ném luôn anh ra ngoài!”
Dương Hồng Hạnh bất ngờ: “ Chia 3/7, có phải quá nhiều không?”
“ Không nhiều, kỳ thực lương đầu bếp chiếm 15% lợi nhuận của họ rồi, hơn nữa do anh quản lý, bọn họ sẽ giảm được tổn thất về xuất nhập hàng và lãng phí lưu trữ, bọn họ còn lãi hơn trước, đương nhiên anh sẽ càng kiếm nhiều hơn.” Giản Phàm nhún vai, kiến nghị hai bên cùng có lợi, nhưng trong mắt bên kia là trò cười, ý tưởng không thành, vậy chỉ còn quảnh năm suốt tháng làm trâu ngựa, đó là nguyên nhân chính khiến y từ chức:
Nói rõ nguồn cơn, Dương Hồng Hạnh không biết an ủi thế nào, chuyện kinh doanh cô không hiểu: “ Vậy anh định làm gì, mở quán ăn à?”
Giản Phàm lắc đầu: “ Quá thiếu sáng tạo, cũng không có tính khiêu chiến, hai năm trước mẹ anh muốn anh kế thừa Đệ nhất oa, nếu làm thì anh đã làm lâu rồi. Bằng đó thời gian anh đủ sức biến nó thành nhà hàng lớn.”
Dương Hồng Hạnh càng nghe càng không hiểu:” Vậy anh muốn làm gì?”
“ Không biết, anh chưa nghĩ kỹ, nhưng nói thật là anh không đủ khả năng mở nhà hàng, tiền mặt bằng, trang trí, tuyển người, làm giấy tờ, nếu không có 50 - 60 vạn thì không mở nổi nhà hàng tử tế.” Giản Phàm gặp khó, bỏ đi thì tiêu sai, nhưng muốn làm riêng thì khó, mà quảy lại làm công kiếm tiền cho người ta thì không phải điều y muốn:
Khó khăn này làm Dương Hồng Hạnh cũng chịu, bỏ công việc cảnh sát gian khổ, chọn nghề đầu bếp càng khổ hơn, hai năm quả biến tích cách cả hai trở nên ít nói, cứ nhìn Giản Phàm, lại như có gì nghẹn trong họng, không nói ra được.
Vào thành phố rồi, dòng xe thưa thớt, đôi nam nữ trầm mặc, Giản Phàm lái xe tới tiểu khu Công Đoàn thì đã hơn 4 giờ, xách bao lớn túi nhỏ lên, bà Đinh tất nhiên hết sức vui vẻ nhiệt tình, pha trà nước nhìn đôi trẻ, còn giữ Giản Phàm lại ăn cơm, Giản Phàm từ chối, lý do đầy đủ, muốn sớm về quê ăn Tết.
Lý do như thế không tiện giữ, bà Đinh giục con gái tiễn Giản Phàm, trong mắt hiển nhiên coi Giản Phàm là con rể, đừng nói con rể, còn thân hơn cả con trai, hai năm quả tới nhà còn nhiều hơn con gái, đếm thăm rồi lại làm đống đồ bổ, bà Đinh giờ mặt mày hồng hào, đều là nhờ con rể.
Kỳ thực căn bản không cần phiền như thế, Giản Phàm biết hai bà mẹ có ý để y và Dương Hồng Hạnh thêm thời gian ở riêng bên nhau, dù sao bọn họ gặp nhau quá ít. Lên xe, Giản Phàm không khởi động, mà Dương Hồng Hạnh cũng không đi, hai người im lặng một lúc, rồi lại đồng thanh:” Em có phải ...”
“ Anh có phải.”
Thế rồi lại cùng bị câu này làm im lặng hồi lâu, Dương Hồng Hạnh không vui chỉ Giản Phàm: “ Anh nói trước đi.”
“ Được, anh nói, có phải em có bạn trai rồi không?” Giản Phàm hỏi thẳng:
“ Cái, cái gì ... Em có bạn trai bao giờ, em còn đang muốn hỏi có phải anh có bạn gái rồi không?”
“ Em .” Giản Phàm cứng lưỡi:
“ Hừ, em không nhận lời cầu hôn của anh tức là có bạn trai à?” Dương Hồng Hạnh che miệng cười, té ra anh ấy không nóng không lạnh là vì thế, kỳ thực cô còn muốn ở lại Ô Long thêm một ngày, chỉ có hai người, vì thái độ của Giản Phàm nên không nói rằ:
Giản Phàm cố tỏ ra thoáng đạt: “ Không sao, dù em có anh cũng không bận tâm, thần kinh anh bây giờ cứng lắm.”
“ Xem anh kìa, em đúng là nên kiếm một đối thủ cạnh tranh cho anh.” Dương Hồng Hạnh nói đùa, không hoài nghi nữa, nhưng sự thiếu tự nhiên khi ở bên nhau là có, cô hối hận trước kia lựa chọn rời Đại Nguyên học nghiên cứu sinh, thời gian làm ngăn cách giữa hai người khá rõ ràng:
“ Vậy tức là có rồi.” Giản Phàm nghe thế hơi tức giận, sẵng giọng nói:
“ Nếu có thì sao nào, ai thái độ gì vậy, em bán cho anh rồi à?” Dương Hồng Hạnh cũng đốp lại một câu:
Nam nhân chu đáo ôn nhu đến mấy cũng có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhất là nam nhân sống ở cái đất nước Trung Quốc hàng nghìn năm phong kiến ưu ái nam nhân này. Còn Dương Hồng Hạnh lại chủ nghĩa nữ quyền, thế là lại va chạm. Giản Phàm thấy hai người thiếu chút lý giải và quản tâm, Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm có chút xâ lạ vô lý, một vừa thất nghiệp một lại sắp tốt nghiệp, hai loại tâm lý vi diệu, khó nói hết.
Một thì đợi núi băng tắn chảy, một đợi tình ý miên man, một trải quả quá nhiều tình cảm tắn vỡ mà thiếu tin tưởng, một thì mối tình đầu nhiều lo âu, đều đợi đối phương thỏa hiệp, có điều không ai thỏa hiệp, nam nữ yêu nhau đôi khi rất vô lý, đều quá để ý tới đối phương, thế nên càng dễ tổn thương cho nhau.
“ Thôi, anh đi đây, em về đi.”
Giản Phàm mở cửa xe, đặt một chân ra ngoài, đợi Dương Hồng Hạnh giữ lại, nhưng cô quảy đầu đi hừ một tiếng, cho rằng Giản Phàm làm ra vẻ dọa mình.
Vì thế Giản Phàm đi thật, rời cửa tiểu khu vừa vặn có chiếc xe tắxi thả khách xuống liền đi lên, Dương Hồng Hạnh nhận ra không phải là đùa, đuổi theo thì đường xá đã vắng tắnh không một bóng người.
Có tình liệu có được trời xe duyên không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất