Chương 020: Rối rắm bế tắc. (1)
“ Cái gì?” Chi đội trưởng Ngũ quát lên, vỗ bàn sầm một cái: “ Công thần vụ án tiền giả, công thần vụ án lừa gạt cướp của, chưa đầy một năm góp công phá hai vụ án lớn mà lại đi quản lý hồ sơ à?”
“ Chi đội trưởng, tôi cũng là công thần, không phải tôi đi trong kho súng à? Có gì đâu, thế nào cũng phải có người làm chứ, đội tôi kinh phí không đủ, cậu ấy còn kiêm luôn đầu bếp kìa.” Đây có thể xem như ngôn ngữ phản động của một cảnh sát bất đắc chí, bình thường Trần Thập Toàn rất bất mãn với lãnh đạo, ở trong kho vũ khí chửi bới suốt:
“ Được, được, được ... Tôi không tranh cãi với anh nữa, bây giờ là lúc cần người, anh đừng gây thêm loạn cho tôi, Giản Phàm đã có thể tiếp cận tư duy của nghi phạm, vậy bảo cậu ta mau tới đây báo danh. Vào thời khác mấu chốt này đừng nói chuyện kinh phí xăng xe với tôi, anh là đồng chí lâu năm, sao không có tí giác ngộ nào?” Chi đội trưởng Ngũ nghiêm mặt giáo huấn:
“ Chi đội trưởng, anh không cần gấp, khi tôi tới đây thì Hồ Lệ Quân cũng tới đại đội một kéo Giản Phàm đi rồi, người đội trọng án đã nhìn trúng cậu ta từ lâu.” Trần Thập Toàn giờ mới biết vì sao mọi người vội vàng đi tìm Giản Phàm như thế, thấy nở mày nở mặt vài phần:
Chi đội trưởng lập tức gọi điện xác nhận, sau đó yên tâm.
Phòng hồ sơ nằm ở góc tây bắc chỗ khuất nắng trên tầng 2 của đại đội một, giữa ban ngày cũng phải bật đèn. Khi Hồ Lệ Quân mặt đầy vẻ khẩn cấp đẩy cửa phòng hồ sơ đi vào thì người của ban CCIC đã rời đi, Giản Phàm đang cẩn thận sắp xếp từng tập hồ sơ cho vào ngăn kéo, trên bàn là chiếc laptop chạy rồ rồ như máy cày, phát ra âm nhạc không lời.
Gian phòng hồ sơ này rất sạch sẽ, ngăn nắp, Hồ Lệ Quân không kịp để ý rồi, đóng ngày cái laptop ầm ĩ kia lại.
Giản Phàm đang ở lối đi giữa các tủ hổ sơ, thò đầu ra liền vui vẻ gọi:” Chị Hồ, sao lại tới đây?”
“ ra đây.” Hồ Lệ Quân ra lệnh:
Giản Phàm không ra mà còn nói:” Tôi chưa xếp xong hồ sơ.”
“ Cậu ra đây cho tôi, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cậu, chi đội lâm thời điều động tới tổ thực địa của chuyên án dùng súng cướp tiền 6.24 cậu đi theo tôi.” Hồ Lệ Quân không nhiều lời, kéo xềnh xệch Giản Phàm ra khỏi phòng, xuống lầu, lên xe:
Giản Phàm đi theo chẳng nói năng gì, có vẻ không được hài lòng cho lắm.
“ Giản Phàm.” Hồ Lệ Quân vừa khởi động xe vừa nhìn Giản Phàm quả gương chiếu hậu, cũng rất không vui:” Cậu đã có phán đoán về vụ án này, vì sao mấy tiếng trước không nói trên hội nghị, cậu tham giả cơ mà?”
“ Nói rồi, sư phụ tôi nói thay tôi, nhưng không ai tin, tôi biết phải làm sao? Lãnh đạo ngồi đầy phòng, họ nói chị đúng thì chị đúng, họ nói chị sai thì chị cãi nhau với họ được à?” Giản Phàm bĩu môi:
Hồ Lệ Quân xưa nay nói chuyện luôn hung hãn:” Chuyện liên quản tới mạng người và số tiền 200 vạn, dù không ai tin thì cậu cũng phải hết sức tranh đấu chứ.”
“ Chị Hồ, chú Trần tư cách lão làng rồi mà nói còn chẳng ai tin, đội trưởng tôi thì đã nghe tôi nói khi đó, vậy mà anh áy không thèm lên tiếng, tôi là cảnh sát thực tập còn chưa lên chính chức, tôi đi cãi nhau với ai? Chi đội trưởng hay phó cục trưởng? Hay cái tên Ngô Đích, Vô Địch gì đó, cái thằng ngốc vênh váo, tôi ợ một tiếng đã trừng mắt với tôi rồi.” Có những người khiến người ta nhìn thấy lần đầu đã chướng mắt, với Giản Phàm đó là Ngô Đích, có thể do ghen tỵ tác quái:
“ Nhưng cậu cũng không thể trốn vào trong phòng hồ sơ đợi người ta làm trò cười, có biết những thời gian đầu tiên là cực kỳ trọng yếu với việc phá án không, cậu không có tí tinh thần trách nhiệm nào à?” Hồ Lệ Quân vốn còn tưởng mấy tiếng đồng hồ tổ chuyên án đã có tiến triển, ai ngờ dậm chân tại chỗ, tốn thời gian đâm đầu vào giả thiết sai, còn người biết chuyện làm bị cử đi làm chuyện vụn vặt, giận là mắng luôn:
“ Đại Nguyên có tám nghìn cảnh sát, thêm hay bớt tôi có sao đâu, chị Hồ, tôi chỉnh lý hồ sơ sao lại là không có tinh thần trách nhiệm? Chị biết nguyên quản lý phòng hồ sơ là thân thích lãnh đạo cục không, một tháng đi làm chưa tới một tuần, lương nhận gấp đôi tôi, để cái phòng hồ sơ không khác nào bãi rác, tôi tự nguyện dọn dẹp quản lý nó, không ai kiếm ông ta đòi trách nhiệm mà lại nói tôi là sao? Lãnh đạo ngày cả hiện trường còn không biết, bọn họ có tí trách nhiệm nào không? Sao lại lấy cái mũ trách nhiệm chụp lên đầu tôi ... Đem so với tiền lương nhận được, tôi đã làm rất nhiều rồi.”
“ Những điều cậu nói tôi không giải quyết được, đợi sau vụ án này chúng ta nói chuyện.”
Hồ Lệ Quân cắt ngang lời Giản Phàm, không thèm để ý lời lải nhải của Giản Phàm nữa. Giản Phàm cũng ngậm miệng quảy đầu sang một bên, hai người vốn phối hợp rất ăn ý lần đầu tiên không thèm để ý tới nhau.
Hồ Lệ Quân lái xe cảnh sát hú còi phóng thẳng quả cổng bệnh viện, khi đỗ xe ở bãi đã thấy Ngô Đích và Quách Định Sơn đứng ở hiện trường thảo luận với một đám cảnh sát. Hai người xuống xe, vết máu giữa giải phân cách vẫn nguyên đó, Giản Phàm thở dài cúi đầu theo Hồ Lệ Quân vào phòng trực ban ở đại sảnh, đang dùng làm chỗ tra hỏi lâm thời, lời khai đã thành chồng dày. Ngô Đích và Quách Định Sơn biết Hồ Lệ Quân đã về liền đi theo.
“ Cho cậu nửa tiếng, xem hết lời khai.” Hồ Lệ Quân không nhiều lời, đặt cả chồng lời khai trước mặt Giản Phàm:” Đây là toàn bộ lời khai của bác sĩ, y tá trực ban cùng với người ở hiện trưởng, tổng cộng 53 người, giúp tôi tìm ra chỗ khả nghi cùng với tin tức có giá trị, tôi cần bộ óc tỉ mỉ của cậu.”
Quả mấy lần hợp tác Hồ Lệ Quân tuy chưa xác định được hết năng lực của Giản Phàm, nhưng khẳng định bộ óc kỳ quái của Giản Phàm sẽ hữu dụng. Bây giờ manh mối ngoại vi quá phức tạp, một hướng đi đúng còn quản trọng hơn một nghìn lần điều tra.
Giản Phàm tiêu sái chỉ Ngô Đích và Quách Định Sơn vừa tới:” Cái này để hai vị lãnh đạo xem đi, tôi xem sau, tổ trưởng Hồ, chị phải phân biệt cấp trên cấp dưới chứ.”
Hồ Lệ Quân mắt hạnh trừng lên suýt cho Giản Phàm một cú đấm, không ngờ ông già bỉ ổi lại cười:” Chàng trai, không ngờ có phong cách đại giả đấy? Lên mặt hả? Thấy bị xem thường hả? Ha ha ha, tôi vừa nói chuyện với đội trưởng Tần, biết vài chuyện về cậu, biết vì sao đội trưởng Tần đưa cậu tới phòng hồ sơ không? Đó là vì bồi dưỡng tư duy vụ án cho cậu, biện pháp này hơi ngốc, nhưng xem ra lại đúng đường, tôi phục cậu đấy, bây giờ người có thể bình tâm đọc hồ sơ không nhiều.”
“ Chú Quách , chú là tiền bối, được chú khen thật là vinh hạnh. Nhưng chú lầm rồi, cái đầu tôi nó quá ngốc không làm nổi việc gì khác, đội trưởng mới ném tôi vào đó.” Giản Phàm không mắc bẫy, nghe vài lời ngon ngọt rồi đi cắm đầu làm việc cho người khác hưởng à, hô hô hô, mình cứ đóng vai thằng ngốc đấy:
Trên đời này ít thiếu nhất là những kẻ thông minh, hay thích ra vẻ thông minh, mình cứ làm thằng ngốc là được, dại gì.
“ Được rồi, chúng ta không lạc đề nữa, nói vào vụ án đi, vừa rồi tôi xem hiện trường, thật lạ, vì sao cậu khẳng định là bốn người? Đương nhiên bây giờ đã chứng minh là bốn người chứ không phải ba ... Với kinh nghiệm của tôi, khi chưa đủ chứng cứ xác thực tôi không dám khẳng định, mà với hiện trường này, ba hay bốn người không khác nhau.” Quách Định Sơn vừa nói vừa đi vào, nhìn Giản Phàm đứng dậy lấy ghế cho mình, tức thì thiện cảm hơn nhiều, bây giờ người trẻ tuổi lễ phép như vậy không nhiều nữa: