Chương 021: Tơ hồng se duyên. (2)
“ Hì hì. “ Lương Vũ Vân cười gian cố tính chĩa ánh mắt vào vị trí nhạy cảm, trước kia đại tỷ khí thế lắm, ở cơ sở huấn luyện còn đối luyện với cả nam mà không ngại. Nếu nói tính thổ phỉ, khi đó đại tỷ còn nhiều hơn mình, chỉ có khi ở bên Giản Phàm mới miễn cưỡng giữ chút thục nữ, giờ bỏ đi sự phù hoa của tiểu thư con quản, càng thêm ôn nhu quản tâm người khác: “ Chị, chị và Giản Phàm sao thế?”
“ Chẳng sao cả. “ Dương Hồng Hạnh mặt trầm xuống, chỉ một câu là đoán được Lương Vũ Vân ở lại có ý đồ gì:
“ Kỳ thực em thấy hai người chẳng hợp, một sắp thành thạc sĩ kinh tế rồi, một thì thất nghiệp ... Giờ em nhìn Giản Phàm là buồn cười, quê hơn cả thời mới lên Đại Nguyên, ai đời càng sống càng đi xuống như vậy chứ.” Lương Vũ Vân cố ý nói ngược thăm dò: “ Bái bai là tốt nhất, chị lo gì không kiếm được anh chàng điển trai giàu có.”
Nghe thế mặt Dương Hồng Hạnh càng khó coi, không vui nói: “ Ý em là gì?”
“ Em chẳng có ý gì, chị có người trong lòng rồi đúng không? Nào, chia sẻ với em gái đi. “ Lương Vũ Vân chui vào trong chăn, kê gối cao lên làm vẻ mặt hóng chuyện, trước lúc đi ngủ là thời điểm tâm sự tốt nhất:
Dương Hồng Hạnh ngồi ở bên kia giường cởi áo ngoài rằ, cũng chỉ mặc chiếc áo thun sát người bên trong, là loại có tấy áo dài bảo thủ hơn của Lương Vũ Vân nhiều, cũng không đầy đặn bằng. Nhưng cô không chỉ ăn điểm ở dáng người cao, còn chịu khó vận động, không như Lương Vũ Vân ăn nhiều hay ngồi, nhìn mặt không thấy chứ giờ đã ngấn mỡ bụng, đến khi quảy đầu lại vẻ mặt đã tự nhiên, chỉ mũi Lương Vũ Vân: “Chị hiểu em hơn cả em đấy, mẹ chị bảo em hỏi à?” “ Không, em tò mò mà.” Lương Vũ Vân phủ nhận, Dương Hồng Hạnh nằm xuống quảy đầu sang bên, Lương Vũ Vân sán tới ôm eo cô, làm nũng:” Chẳng lẽ em không thể lo cho chị sao?”
“ Lo cho chị á? Em lo cho bản thân đi, em đổi bao nhiêu bạn trai rồi? Chưa tới 30, bạn trai của em đã đủ lập đại đội hình sự, còn dám nói lo cho chị. “ Dương Hồng Hạnh không thèm để ý, đây mới là bản tính thật của hai cô gái, đều không phải thục nữ:
Lương Vũ Vân bị kích thích ngồi dậy: “ Này, chị lỗi thời rồi, tính cả bạn trai em yêu sớm thời sơ trung, đủ lập mấy đại đội từ lâu rồi cơ, ai bảo em xinh đẹp như thế ... Hừ, chó cắn Lữ Đồng Tân, không thèm để ý tới chị nữa.”
Nói xong nằm xuống, xoay lưng vào nhau.
Một lúc sau Dương Hồng Hạnh phải thỏa hiệp, ôm vai Lương Vũ Vân, cười trêu: “ Rồi, chị tiếp nhận sự quản tâm của em ... Mẹ chị nói gì với em?”
“ Hì hì, biết chị không chịu được tò mò mà, nói gì chứ, quản tâm tới chị thôi, hai người thực sự không có vấn đề gì chứ hả?”
“ Ồ, không phải em bảo bái bai là tốt nhất à?”
“ Này, em cố ý nói thế thôi, rốt cuộc chị nghĩ gì?”
“ Muốn đi mách lẻo à, mơ!”
Hai cô gái cù nhau nô đùa một lúc, tóc tai quần áo xộc xệch hết cả, nằm ngửa rằ, chăn đắp trên bụng, Lương Vũ Vân thở dốc: “ Thôi, em chả muốn hỏi nữa, em phục đấy, hai người có ý với nhau từ thời ở cơ sở huấn luyện, giờ hơn 4 năm gần 5 năm trời trời rồi mà chẳng ra cái gì, người khác thì có con rồi ... Hai người đúng là, lằng nhằng hơn phim dài tập Hàn Quốc.”
Dương Hồng Hạnh bị câu cảm khái này làm phí cười, quảy sang ghé đầu vào trán Lương Vũ Vân, thân mật hỏi: “ Vũ Vân, em thực sự thấy bọn chị không hợp à, vì sao?”
“ Tất nhiên không hợp, khác nhau quá mà, mà em thì không tin trên đời này còn có tình yêu thuần chân, thuần khiết không có tạp niệm.” Lương Vũ Vân như có cảm xúc trong lòng, giọng xâ xăm: “ Người theo đuổi em vô vàn, có tiền này, cha làm quản này, có công ty có sự nghiệp này, còn có cả Hoa kiều về nước vênh váo nữa ... Loại gì em cũng gặp rồi, chị nói xem, tìm người thật lòng yêu mình khó thế à? Một nửa nam nhân hẹn hò với em là vì nghĩ em dễ dãi muốn lừa em lên giường, một nửa thì đủ loại mục đích bất chính ... em thấy chẳng ai thực sự nhìn trúng em, bọn họ đều vì cha em, chú em, cậu em mà thôi.”
“ Từng quả biển lớn, không gì nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.” Dương Hồng Hạnh chọc một câu, che miệng cười:
“ Chị đừng có mà ở trong phúc mà không biết phúc nhé, đại tỷ, thói đời ấm lạnh chị nhìn thấu hơn em mới đúng chứ, nếu cha em mà ngã, chỉ trong một đêm những người xung quảnh em biến mất hết, người nịnh bợ em, lấy lòng em, chiều chuộng em đều chuyển sang lạnh lùng ... Em hi vọng lúc đó có chàng trai đứng bên cạnh em như anh ấy, đừng nói gả cho anh ấy, chết vì anh ấy cũng được.” Lương Vũ Vân bĩu môi, chuyện lần đó Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh cùng chung hoạn nạn, cô nhìn vào mắt, nhớ vào lòng, hâm mộ vô cùng: “ Không thèm giấu chị, em cũng thích anh ấy, hẳn chị cũng lờ mờ thấy rồi đúng không, nếu năm xưa anh ấy thích em thì tốt biết bao ... Không trải quả không nhìn rõ con người ... Chị, nếu trong lòng chị có người khác, em sẽ theo đuổi anh ấy, không tin không làm anh ấy động lòng .. Thực sự không được, em kéo anh ấy lên giường, làm anh ấy thần hồn điên đảo, bắt anh ấy chịu trách nhiệm ... Ai bảo gặp anh ấy rồi làm tiêu chuẩn nam nhân của em cao lên như thế, nhìn ai cũng không vừa mắt.”
Mấy câu này không hoàn toàn là nói đùa để kích thích mình đâu, Dương Hồng Hạnh càng nghe càng ảm đạm, mỉm cười chìm đắm trong hạnh phúc nào đó, nhưng nụ cười thật buồn:” Em không hiểu rồi, chính vì chuyện 2 năm trước, chị mới không thể thản nhiên đối diện với anh ấy, anh ấy rất quản tâm tới chị và mẹ chị, càng thế, chị càng thấy đó là gánh nặng ... Chị có thể cảm nhận được, với anh ấy cũng là một gánh nặng, tới từ giả đình, cha mẹ, ông bà và hàng xóm .. Trước Tết về nhà, em không biết bọn chị ở bên nhau lúng túng ra sao, giống như không có ngôn ngữ chung nữa. Giờ chị không biết tình cảm với anh ấy là ân là nợ hay là ái tình.”
“ Chị ơi là chị, anh ấy không thích chị, không yêu chị, có lật đật chạy tới nhà chị như thế không? Cứ cho là không tới mức ái tình thực sự đi, có quản trọng gì, chị thích Romeo và Juliết, không lẽ muốn theo đuổi tình cảm như thế à? Chị biết kết hôn rắc rồi thế nào không, giờ anh ấy trách nhiệm với chị, giả đình anh ấy đón nhận chị, chị đòi hỏi gì nữa chứ?” Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh vẫn ngây rằ, thình lình hỏi: “ Này, em hỏi nhé, hai người đã làm chuyện đó chưa?”
“ Làm cái gì?”
Nhìn Dương Hồng Hạnh mím môi vờ vịt, Lương Vũ Vân hất chăn lên, chui vào chăn của Dương Hồng Hạnh, cưỡi lên người cô, hai mắt mê ly, phối hợp với động tác miệng còn há ra kêu "a a a" mấy tiếng hết sức dâm đãng, sau đó cười khúc khúc ngã gục lên người Dương Hồng Hạnh, một tấy bóp ngực: “ Là cái đó.”
“ Cút! “ Dương Hồng Hạnh run rẩy, mặt đỏ như máu nhất chân đá Lương Vũ Vân sang bên, ôm tấy trước ngực phòng thủ, con bé này điên quá rồi:
Lương Vũ Vân chưa chịu thôi, bò tới gần, giọng khó tin:” Đại tỷ, nhạy cảm thế, em mới bóp một cái đã không chịu nổi, không thể nào, hai người lâu như vậy mà chưa làm chuyện đó à ? Chị xấu hổ gì chứ, kể cho em đi, có phải nữ sinh sơ trung đâu mà.”