Chương 022: Tơ hồng se duyên. (3)
Dương Hồng Hạnh nghe vậy đỏ mặt tía tắi, nhìn cổ áo Lương Vũ Vân, hai bầu ngực no căng trĩu xuống đầy sức nặng, có chút hâm mộ có chút xấu hổ quảy đầu đi không nhìn nữa: “ Thì sau khi trong nhà xảy ra chuyện, chị mất một năm mới bình tâm lại , làm gì có tâm tư nghĩ tới chuyện đó.”
“ Đúng rồi, vấn đề của hai người là ở đây.” Lương Vũ Vân đột nhiên vỗ tấy reo lên tựa hồ đã phát hiện ra điểm mấu chốt:
“ Em vớ vẩn gì thế, nghĩ ai cũng giống em à?”
“ Xin chị đó, đại tỷ, thời đại nào rồi, bây giờ nữ nhân giữ thân như ngọc không đáng tiền nữa đâu, người giữ được là do không ai thèm thôi ... tình dục là nhu cầu bình thường của con người, là thăng hoa của cảm xúc, nếu không trải quả chuyện đó, làm sao anh ấy biết chị có yêu anh ấy không, hay anh ấy còn yêu chị không, đúng không?” Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh còn chưa tin, nói tới tri thức chuyên nghiệp, liền nổi hứng: “ Thành thật với em đi, chị có muốn làm chuyện đó với anh ấy không? Đừng giả vờ làm nữ tu.”
Dương Hồng Hạnh xấu hổ gật đầu, không chỉ muốn, đêm cũng từng mơ thấy.
“ Vậy chị còn lề mề cái gì, bất kể là nam hay nữ, nếu không tìm được thỏa mãn trên giường, đều sẽ đi tìm người khác có thể thỏa mãn mình ... Chẳng lẽ chị hi vọng chàng trai từng trải chuyện nam nữ như Giản Phàm lại yêu tinh thần giống Platon chứ ... Chị phải biết, anh ấy chỉ cần chịu khó ăn mặc một chút, tán tỉnh ai cũng không thành vấn đề, chị lãnh đạm như thế, anh ấy nghi ngờ tình cảm của chị là đương nhiên.” Lương Vũ Vân dọa dẫm làm Dương Hồng Hạnh hết sức hoang mang: “ Chị, không phải là bị lãnh cảm thật chứ?”
“ Hừ, nói linh tinh, chị cảm thấy anh ấy căn bản không có cảm giác gì với chị thì có. Em chưa hiểu à, tình cảnh của bọn chị rất khó xử, chị quá thân với nhà anh ấy, anh ấy quá thân với mẹ chị, cứ như bọn chị trừ cưới nhau thì không còn cách nào vậy ... Chị cảm thấy, bọn chị rất thiếu tự nhiên, trước Tết, anh ấy chẳng nói một lời đưa chị về ... Mùng 6 rồi mà chẳng gọi điện cho chị.” Dương Hồng Hạnh nghĩ lại thái độ của Giản Phàm hôm đưa mình về là hết sức tủi thân:
“ Đồ ngốc. “ Lương Vũ Vân thình lình đánh cho một cái: “ Có phải trước mặt anh ấy chị luôn tỏ ra rất trang trọng, rất thục nữ, rụt rè không.”
“ Ừ, vì cha mẹ anh ấy ở quê rất truyền thống.” Dương Hồng Hạnh gật đầu:
“ Trời ơi là trời, chị tỏ ra như thế, anh ấy dám dính vào chị không?” Lương Vũ Vân chỉ thẳng vấn đề, có chút không biết phải trị cả này thế nào, bứt tóc kêu gừ gừ như mèo cái lên cơn:” Hai người suốt ngày không ở trước mặt mẹ chị thì mẹ anh ấy, vấn đề là quá để ý người nhà của nhau, chị hiểu chưa?”
Dương Hồng Hạnh choàng tỉnh, ngồi dậy, giờ không thấy Phỉ nữ lưu manh nữa, cầu khẩn: “ Chị phải làm sao bây giờ?”
“ Ngốc ngốc ngốc! Quyến rũ anh ấy, chuyện này em sở trường, em chỉ cho ...”
Lương Vũ Vân xỉa tấy vào trán Dương Hồng Hạnh, thì thầm một tràng, nói xong đòi di động của Dương Hồng Hạnh, cô đỏ mặt nửa ngày mới chịu đưa. Lương Vũ Vân xoay người đi, che miệng cười gian, sau đó bắt đàu hí hoáy bấm bấm, kích tích hơn cả uống xuân dược.
Tin nhắn: Giản Phàm, em không biết vì sao anh hiểu lầm em, lãnh đạm với em như thế, em yêu anh như vậy ... Hôm đó cha mẹ em gái anh đi rồi, em hi vọng anh ôm em, hôn em thật sâu, em mong đợi thế giới chỉ có hai chúng ta biết bao ...
Dương Hồng Hạnh mới đọc tới đó mà mặt đã đỏ như máu rồi, gai ốc nổi hết lên, định giật lại di động, nhưng Lương Vũ Vân đã kịp gửi đi, còn dùng cái giọng rấm dâm đãng nói: “ Chị đợi đi, 10 phút là có hồi âm, chị ăn mặc cởi mở chút, đừng kín cổng cao tường như thế, nói chuyện bạo dạn lên ... không phải có bài hát, tình yêu là trần trụi à ... Chị kín như bưng thế, ai hứng thú với chị, chị đợi đi, chỉ cần vài tin nhắn, em dụ anh ấy tới Đại Nguyên.”
Dương Hồng Hạnh tim đập dữ dội, vừa sợ vừa hồi hộp kỳ vọng tới run người, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa báo có tin nhắn liền giật mình đánh rơi điện thoại, Lương Vũ Vân vồ ngày lấy đọc : “ Kỳ thực anh cũng rất mong đợi ... Ha ha ha, chị đã nhìn thấy chưa? Em nói có sai đâu.”
Vừa nói vừa mím môi gửi tin, Dương Hồng Hạnh lúc này cũng kích động ghé tới đọc, nhìn thấy tin nhắn :" Em chỉ có một mình, rất cô đơn, rất tịch mịch, anh có thể tới với em không, chỉ hai chúng ta thôi ...", thấy quá sống sượng, muốn cướp di động, Lương Vũ Vân né tránh , cầm di động lăn lộn trên giường, gửi tin nhắn đi.
“ Trả lại chị mau, anh ấy nghĩ gì về chị chứ?” Dương Hồng Hạnh ra sức kéo Lương Vũ Vân đang cong người như tôm cố thủ điện thoại trong lòng.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, Lương Vũ Vân ngồi bật dậy, ném trả di động: “ Xem đi, xem đi, điện thoại gọi lại rồi, mau nghe đi, nói với anh ấy, chị cô đơn, muốn cùng anh ấy ... A a a ... Chị kêu vài tiếng là anh ấy bay tới ngay.”
Dương Hồng Hạnh bịt cái mồm Lương Vũ Vân, ra hiệu yên tĩnh, sau đó đưa lên tên "ừm" một tiếng, hết sức thẹn thùng ôn nhu, Lương Vũ Vân ôm chặt miệng cười nén cười.
“ Hi hi hi, chị Hạnh Nhi, em là Lỵ Lỵ ... Anh em không có nhà, lát nữa anh ấy về, em sẽ bảo gọi điện cho chị ... Ha ha ha, em đang dùng di động của anh ấy lên mạng, em không nhìn thấy gì đâu.”
“ Á!” Dương Hồng Hạnh không khác gì gặp phải ma giữa ban ngày, mặt trắng nhợt trắng nhạt, không ngờ nãy giờ mấy tin nhắn kia bị Giản Lỵ đọc được:
Lương Vũ Vân biết mình xong rồi, chui tọt vào trong chăn, cuộn chặt, mặc cho Dương Hồng Hạnh ở ngoài đấm đá, thà chết không rằ, còn cười khanh khách: “ Dù sao cũng gửi tin đi rồi, sớm muộn cũng tới, chị đợi anh ấy tới để hiến thân đi, ha ha ha.”
Giờ ngủ trưa thế là hỏng rồi, hai cô gái đánh nhau một hồi rồi đều thấp thỏm đợi điện thoại của Giản Phàm, nhưng di động không reo nữa, không biết vì Giản Phàm chưa về, hay thực sự có hiểu lầm rồi.
Điều Dương Hồng Hạnh không nói là, 2 năm quả kỳ thực cô và Giản Phàm liên hệ đều quả tin nhắn, hơn nữa đa số là sau 0 giờ đêm, vì cô biết tới lúc đó Giản Phàm mới kết thúc công việc. Thương y vất vả khổ cực, nhưng chưa bao giờ kiến nghị y làm gì, khuyên y nên làm gì, thế giới này, dù nam hay nữ, kiếm được công việc và sống tôn nghiêm không phải dễ, cô sợ làm tổn thương tôn nghiêm này của y.
Vì thế mà hai người quả lại có chút ý vị quân tử chi giao nhạt như nước, tin nhắn của cô thường là " Mệt rồi à, nghỉ sớm đi!", tin nhắn trả lời à " Không mệt, em cũng nghỉ sớm đi!", tiếp đó có chút cạn vốn tử, không thì " Trong nhà có khỏe không, tuần trước em gặp Lỵ Lỵ, nó thực tập ở trung học thuộc ĐH sư phạm, mọi việc đều ổn!", sau đó là :" Vậy thì tốt rồi, em nghỉ sớm đi, mai còn đi học!"
Sau đó là đêm khuya một mình ngồi ngây ra nhìn tin nhắn, đọc đi đọc lại vài dòng chữ ngắn ngủi nghĩ về người yêu phương xâ.
Hôm nay, sau khi Lương Vũ Vân đi rồi, Dương Hồng Hạnh cũng lại ngây ra nhìn di động, kỳ vọng, chờ đợi ...