Chương 022: Rối rắm bế tắc. (3)
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Hồ Lệ Quân một thân cảnh phục cùng Ngô Quân và mấy người chuyên miêu tả mô phỏng nghi phạm được điều tới đứng ngồi tứ tán, trong đó có cả Sử Tĩnh Viện, vì xác định đặc trưng nghi phạm, chi đội đã điều toàn bộ lực lượng.
Hồ Lệ Quân tiếp tục hỏi:” Bác sĩ Dương, phiền anh thuật lại quá trình cấp cứu.:
“ Không sao, không sao.” Vị bác sĩ Dương lúc này không mặt nặng mày nhẹ như khi đối diện với bệnh nhân, mà hết sức nhẫn nại, kể tỉ mỉ:” 12 giờ tôi vừa thay ca, mặc quần áo chưa lâu thì ngoài cửa có một bác sĩ chạy vào gọi, nói người ngân hàng bị thương. chủ nhiệm Tôn sai tổ chức cấp cứu, thế' là tôi gọi bác sĩ Lý, Tiểu Quách là bác sĩ thực tập cùng hai y tá chạy ra ngoài. Nam thì ôm mặt kêu cứu, nữ thì cổ bị thương, kêu cũng không kêu nổi, xuất hiện triệu chứng ngạt thở, nếu không cấp cứu kịp thời thì mất thêm mạng người rồi ... Tôi làm bác sĩ mười mấy năm mới lần đầu nhìn thấy cảnh đó, thật khủng khiếp ...”
“ Bác sĩ Dương, anh có nhận ra bác sĩ gọi anh đi cứu người là ai không?” Hồ Lệ Quân mất kiên nhẫn cắt ngang:
“ À, người đó, là ... Ai nhỉ? Chủ nhiệm Tôn chắc biết?” Bác sĩ Dương gặp khó:
“ Chủ nhiệm Tôn không biết, người đó có cứu người cùng anh không?”
“ Cảm giác rất quen mà sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? ... À phải, không, mấy người trong phòng cấp cứu không có anh tắ? Ai nhỉ? Khó nói, mặc blouse trắng thì giống nhau hết mà.”
Hồ Lệ Quân đã cho hỏi hết đội ngũ cấp cứu, đều không biết gì cả, chỉ có vị bác sĩ Dương từng nhìn thấy người rất có khả năng là nghi phạm.
“ Anh nghĩ thật kỹ.” Sử Tĩnh Viện gợi ý:” Như vóc dáng, chiều cao, đặc trưng, có nhớ gì không?”
Bác sĩ Dương vất vả suy nghĩ:” Không có đặc trưng nào cả, vóc người tầm trung, mặc áo blouse trắng, đội mũ và khẩu trang vô trùng, khẩu âm bản địa ... Hôm nay quá loạn, lúc cấp cứu có mười mấy bác sĩ chạy ra giúp .”
“ Vậy thì mắt hắn, anh có thể miêu tả đôi mắt của hắn không? Mắt to hay mắt hí, đuôi mắt dài không, mắt xếch không?” Sử Tĩnh Viện kiên nhẫn hỏi, tái hiện lại ký ức nhân chứng không phải chuyện dễ, vẽ ra chuẩn xác càng khó:
Hồ Lệ Quân thở dài nhẹ nhàng lui ra ngoài, Ngô Đích cũng đi theo, quả một phen tìm hiểu đã xác thực khá nhiều chuyện, cảm thán:” Xem ra mấy người chú Quách suy đoán không sai, tên bác sĩ kia khả năng chính là kẻ nổ súng, không tin cho người tới cấp cứu làm loạn hiện trường mới đi, chuyện này biết rồi thì đơn giản, không biết ai ngờ có kẻ to gan như vậy.”
“ Tôi cũng lần đầu tiên mới gặp, thiếu chút nữa là hắn thoát khỏi vành mắt chúng ta ...” Hồ Lệ Quân nói tới đó thì có điện thoại, vừa nhấc máy lên thì nghe Lục Kiên Định rủa xả một tràng, khỏi cần nói cũng biết đội trưởng vừa bị lãnh đạo mắng đây mà, nên phát tiết xuống dưới. Cúp điện thoại rồi, Hồ Lệ Quân cười nói:” Đội trưởng của chúng tôi đấy, nóng máu rồi ... Vẫn mấy câu đó, không tra ra thì đuổi xuống đồn quản lý hộ tịch.”
Ngô Đích rất đồng tình:” Tôi cũng từng ở cơ sở, rất vất vả, huống hồ là đồng chí nữ, Lệ Quân, điều lên cục đi, tư lịch của cô đủ rồi mà.”
“ Khoa trưởng Ngô, đừng quản tâm tới tôi. Quách lão và Giản Phàm có kết quả gì chưa?” Trong lòng Hồ Lệ Quân lúc này chỉ có vụ án, chuyển chủ đề:
Ngô Đích nhún vai:” Ở phòng bệnh, hai người họ đang thao thao bất tuyệt với nhau, một già một trẻ, hợp lắm, sắp hơn một tiếng rồi.”
“ Để tôi đi tìm, xem xem họ có phát hiện gì mới ...”
Hồ Lệ Quân nói đi là đi ngay, Ngô Đích đứng ở đó đợi đám Sử Tĩnh Viện phác họa nhận dạng nghi phạm, mắt tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, chính là cô gái hắn ngày đêm nhung nhớ. Người ở đây còn tim Ngô Đích đã bay vút đi rồi, vui mừng lấy di động ra bấm số:” Hồng Hạnh sao em lại tới đây?”
“ A, anh Ngô, em theo chị Sử trong đội, là người phác họa hình nghi phạm đấy, anh cũng ở nơi này à?” Giọng trong điện thoại ngọt ngào, chính là Dương Hồng Hạnh theo Sử Tĩnh Viện tới hiện trường:
Cùng là con cái lãnh đạo thành phố, hai người họ quen biết nhau từ rất lâu, Dương Hồng Hạnh càng lớn càng xinh đẹp, Ngô Đích rất động lòng, chỉ là từ nhỏ cô đặt mục tiêu làm cảnh sát, rất nghiêm túc không nói chuyện yêu đương, thế là hắn cũng phải kìm nén, rồi tựa như bị bệnh tương tư càng thêm nhớ nhung ngày đêm. Bây giờ thì khác rồi, Dương Hồng Hạnh Đã là cảnh sát, tuổi đã phù hợp để lập giả đình, hắn đã bắt đầu triển khai kế hoạch tiếp cận, thậm chí còn bảo cha mẹ giúp sức, trong nhà hắn cực kỳ tán thành, Ngô Đích tự tin với điều kiện của mình sẽ làm xiêu lòng Dương Hồng Hạnh.
“ Đứt rồi, từ chỗ này là chúng ta mù.” Giản Phàm và Quách Định Sơn đứng ở khu phòng bệnh, từ nơi này có thể tới thẳng nhà chính của bệnh viện, nơi phát hiện vất chứng chính là thùng rác gần lối rằ, trong thùng rác có băng gạc dính máu, khẩu trang một lần, đủ thứ rác thải y tế đầy một nửa, chậm một chút thôi là vất chứng quản trọng này đã bị hủy.
Dù vậy thì tìm được cũng chỉ vẻn vẹn giúp phục dựng hiện trường mà thôi, phòng thí nghiệm không thể tìm được mẫu DNA để đối chứng, không ích gì cả.
Đây là một khu phòng bệnh độc lập, có hai lối đông tây để đi ra ngoài, bất kể là đi bộ hay là đi xe, chưa tới năm phút sẽ biến mất tăm tích, người đội trọng án đang tra hỏi gác cửa, có điều giả định người bệnh ra rằ vào vào liên tục như thế, muốn nhớ ra được ai đó khó bằng trực tiếp bắt người đó.
Manh mối đứt rồi, Giản Phàm ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm về phía cửa không biết nghĩ gì, tới giới hạn của bản thân rồi, Giản Phàm biết chỉ dựa vào mình thì không đột phá được. Kiến thức điều tra hình sự của y không có, khiến Giản Phàm đôi lúc ý thức được cái gì đó mà không biết là vấn đề từ đâu, lại nói ngày từ đầu không có Hồ Lệ Quân dẫn dắt còn chẳng biết gì cả.
“ Chàng trai, đừng nhụt chí, cậu đã miêu tả ra đường nét vụ án một cách chi tiết rồi, giờ nhiệm vụ của bọn họ là theo phương hướng đó để lấy thêm manh mối. Phá án không phải chuyện một người làm được đâu, đừng thúc ép bản thân, thư giãn đi, tin tưởng vào các đồng chí khác ... Phải rồi, vừa xong xem lời khai có vẻ cậu không được nhiệt tình cho lắm, rất miễn cưỡng, thế là sao?” Quách Định Sơn rất lạc quản, cả đời trải quả vô số vụ án, vụ tới giờ vẫn không có lời giải rất nhiều, mà vụ án đột nhiên có đột phá không ít, cho nên vẫn trấn định như thường:
“ Kỳ thực cháu không hề được đào tạo để làm trinh sát hình sự, làm cảnh sát chỉ là chuyện tình cờ, mới trải quả hai tháng huấn luyện ở trường huấn luyện cảnh sát. Sở trường của cháu là nấu ăn cơ, làm một món ăn ngon mà đưa người không biết ăn cũng phí ... Hôm nay cũng thế, nếu không có người hợp ý, dù biết nghi phạm là ai, nhưng e nói ra không ai tin. Nếu không có chị Hồ tin tưởng, có chú ủng hộ, cháu còn không dám lên tiếng, tránh bị người ta cười cho. “ Giải Phàm giải thích hoàn cảnh của mình:
“ Khà khà, nhưng sự thực chứng minh cậu không sai, rất có ý nghĩa chỉ đạo đấy. “ Quách Định Sơn trải quả biết rồi, hiểu chàng trai trẻ này còn mang chút tâm tình bất mãn vị bì xem thường, cũng bình thường thôi, người trẻ tuổi mà, ông an ủi:” Chàng trai, tôi không phủ nhận thành phần quản liêu trong cục công an của chúng ta rất nặng, không phủ nhận có những người chỉ ngồi không ăn bám, chuyện phân biệt đối xử cũng rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận, đây là một nghề vinh quảng, làm một cảnh sát là phải chịu được nghèo khó, chịu được cô tịch, chịu được sự ghẻ lạnh.”