Chương 023: Tri kỷ lại chẳng phải hồng nhan. (1)
Cách Đại Nguyên hơn 300 km về phía tây bắc.
So với cuộc sống khép kín nhà nào biết nhà nấy ở thành phố, tháng Giêng ở nông thôn cực kỳ náo nhiệt, ở nhà này uống tới say khướt, lại tới nhà kia chơi tới tối mịt, đánh mạt chược, đánh bài xuyên đêm không về. Tháng Giêng là tháng ăn chơi mà, trừ công việc ra thì cái gì cũng làm. Bây giờ người nông thôn vào thành phố làm việc cả năm, Tết về nhà, các chàng trai cô gái chơi càng điên.
Từng có người thành phố cười người nông thôn thế này, ra cửa thấy núi, về nhà thì vợ con cả đống, cuộc sống quảnh quẩn bế' tắc. Thực tế, không phải cá sao biết niềm vui của cá, đôi khi hạnh phúc giản đơn vậy thôi, ít nhất ở cái thôn vẫn chưa mất hết vẻ nguyên sinh này, hạnh phúc chỉ có cơm no áo ấm, bình an cả đời.
Cổng đại viện của ông già hạnh phúc Giản Phóng buộc hai con chó, đang nằm dưới ánh mặt trời tắm nắng, ngày cả khúc xương lớn còn dính thịt bên cạnh cũng chẳng buồn gặm, xem ra Tết được ăn uống phủ phê lắm rồi. Trong sân mấy con gà thả rông đang mổ thức ăn, bà Giản vui vẻ mò ổ gà lấy được bốn quả trứng gà mới đẻ, nếu mà nhìn thoáng quả sắc mặt, nhìn cách ăn mặc, bước chân, căn bản không giống bà già 70, bảo 50 cũng có người tin. Bà cầm quả trứng đứng lên thì thấy nha đầu điên nhà lão đại chạy ù ra hỏi: “ Bà nội, mẹ cháu đâu?”
“ Bên phòng nam chỗ thím cháu ấy, làm gì thế? “ Bà Giản gọi với theo:
“ Di động, cháu cho mẹ cháu xem tin nhắn.” Giản Lỵ vừa nhận được tin nhắn của Dương Hồng Hạnh, vẫy vẫy cái PDA móp góc:
Bà Giản hiếm khi khai hóa được một lần, xem thường: “ Chơi di động làm gì, có đẻ được đâu, chẳng bằng mấy con gà của bà.”
“ Bà nội, cái này đáng giá hơn ổ gà của bà.” Giản Lỵ cười ngặt ngoẽo, thật khó giải thích cho bà nội được, hỏi Giản Phàm đi đâu, nghe nói là tới Loa oa giả giết lợn, không dài dòng nữa, chạy ù đi:
Hai con chó đang ngủ gật bị giật mình sủa oăng oẳng, vừa chạy ra thì va ngày vào lòng mẹ vừa đi về. Mai Vũ Vận cho ngày con gái một cái bợp tắi, mắng cho một chập, con gái con lứa tới tuổi lấy chồng rồi mà suốt cả ngày điên điên khùng khùng, hết anh đến em, không sao yên tâm được.
Giản Lỵ hôm nay không cãi mẹ thần bí đưa di động tới: “ Mẹ, mẹ xem này, chị Hạnh Nhi gửi tin nhắn cho anh con ... Chết cười.”
Mai Vũ Vận nghe tên con dâu lý tưởng là chú ý ngay, bây giờ cứ nhìn con trai là tức giận, nó và Dương Hồng Hạnh như xâ như gần chẳng giống một đôi gì cả, cầm di động xem một cái mắt sáng lên, có điều lại đánh con gái một cái: “ Ai cho con tùy tiện xem điện thoại của anh con, nó mà biết sẽ nổi giận đấy.”
“ Ơ, mẹ định trở mặt chối bỏ trách nhiệm đấy ạ? Không phải bảo con thăm dò tiến triển của họ, kịp thời báo cáo à?” Giản Lỵ cong môi oán hận:
Mai Vũ Vận ôm vai con gái thì thầm một hồi, chỉ điểm con gái mau đi tìm anh trai, Giản Lỵ cũng định làm thế, chạy ù đi như làn gió làm Mai Vũ Vận lắc đầu, hai mấy rồi vẫn như nha đầu điên, thế này gả đi làm sao?
Đầu thôn, trước chuồng giả súc, La Oa cao lớn đang cùng Giản Phàm treo tảng thịt lợn lên giá, đây là đợt thịt mới đầu tiên trong năm. Giản Lỵ đứng ngoài gọi anh trai, Giản Phàm đáp một tiếng xách miếng thịt mới cạo lông, tạm biệt chú La Oa đi về, Giản Lỵ hí hửng chạy tới cười tủm tỉm: “ Anh, em nói cho anh một tin tốt, muốn nghe không?”
“ Không.” Giản Phàm đáp gọn lỏn một câu làm người ta cực kỳ cụt hứng:
Giản Lỵ tròn mắt:” Vì sao?”
“ Em không thèm ăn thì thèm tiền trong túi anh, làm gì có tin tức tốt.” Giản Phàm mỉm cười đưa cái đầu lợn cho em gái: “ Cầm lấy.”
“ Eo ơi.” Giản Lỵ né ngay, thứ này ăn tuy ngon, nhưng mà nguyên liệu thật kinh dị, kéo tấy anh trai giơ di động lên:” Anh xem.”
Màn hình ngoài sáng không dễ xem, Giản Phàm hơi nghiêng đầu đọc, nhíu mày lại.
“ Hi hi hi, anh đen đời đỏ tình nhé, em tưởng anh chị giữ ý lắm, té ra nóng bỏng buồn nôn như vậy, mới vài ngày không chịu nổi rồi.” Giản Lỵ cười khanh khách, miệng ngoạc cả rằ, mắt chả nhìn thấy đâu, cười hồi lâu không thấy anh trai phản ứng mà lặng lẽ cho di động vào túi bỏ đi, cuống lên kéo lại: “ Sao thế, không phải em cố ý xem, đang xem tiểu thuyết thì tin nhắn tới.”
“ Không phải tin nhắn của Hạnh Nhi.” Giản Phàm đáp đơn giản:
“ Không thể nào, em gọi điện lại còn do chị ấy nhận máy ... Anh, mẹ bảo anh đi đi, anh kiếm bạn gái mà mẹ còn sốt ruột hơn anh. Anh lề mề như thế, mẹ ra tấy giải quyết cho anh đấy. Nếu anh còn không kiếm được bạn gái, bà nội sẽ mang thôn cô về cho anh.” Giản Lỵ hăm dọa:
“ Nếu sốt ruột mà giải quyết được vấn đề thì không phải là vấn đề rồi, nếu Hạnh Nhi mà nông cạn như vậy thì không phải Dương Hồng Hạnh.”
Giản Phàm còn lạ gì Dương Hồng Hạnh sao, từ khi quen biết nhau, Dương Hồng Hạnh chưa bao giờ nói một câu quá ái muội nữa là nói chuyện buồn nôn này, tin nhắn này dứt khoát không phải. Người có thể thoải mái dùng di động của Dương Hồng Hạnh như thế không ai ngoài Lương Vũ Vân, mấy dòng này cũng hợp tính cô nàng đó lắm.
Giản Phàm thở dài, chuyện hai người bọn họ không thể cưỡng cầu, cũng không muốn nói chuyện tình cảm của mình với mẹ và em gái. Về tới cửa nhà, Giản Lỵ cứ xúi anh trai gọi điện thoại cho chị Hạnh Nhi, Giản Phàm cũng có ý đó, về nhà đông người không tiện, đuổi em gái đi, đứng bên đường ...
Đột nhiên một chiếc xe việt dã rất hầm hố chạy vào thôn, Giản Phàm né sang bên, xe dừng ngày lại bên cạnh, từ trong xe có một cái đầu to khác thường thò ra kích động gọi: “ Giản Phàm ... Là Giản Phàm, Phi Phi! Là Giản Phàm.”
Một nam nhân mặc áo đi tuyết nhảy xuống, chính là Đường Đại Đầu, không ngờ thế nào mà lại là tên đầu to lại xuất hiện nơi này, còn nữ nhân xinh đẹp theo sau là Phi Phi, trong lòng cô còn bế đứa bé. Đường Đại Đầu kích động chống gậy tập tệnh chạy tới ôm Giản Phàm, nắm tấy nhìn lên nhìn xuống, đầy niềm vui trung phùng.
Giản Phàm mặc xác hắn, vì bị thằng bé ở trong lòng Phi Phi thu hút sự chú ý ngày lập tức, chắc là hơn một tuổi rồi, mũm mĩm lắm, ha ha ha, đặc biệt cái đầu to khác thường, tóc dựng lên buộc thành chỏm rất buồn cười, gọi là đầu củ cải rất thích hợp, như phiên bản thủ nhỏ của Đường Đại Đầu vậy, không nhịn được chỉ mặt đứa bé: “ Ha ha ha ha ... anh Đường, anh giỏi lắm.”
“ Thế nào, ghen tỵ chứ gì, ha ha ha ... “ Đường Đại Đầu quảy lại bế con trai trong lòng Phi Phi, đưa cho Giản Phàm:
Thằng bé này không sợ người lạ, ôm cổ Giản Phàm, đưa tấy ra sờ mặt, Giản Phàm càng cười tợn: “ Anh Đường, anh thật biết sinh con, nhưng mà cũng phải cải tiến một chút chứ, sao lại khắc ra phiên bản đầy khuyết điểm giống bản thân thế ... Ha ha ha ...”
Đường Đại Đầu coi như là lời khen, cũng ngửa cổ cười sang sảng:
Phi Phi không phải nói nhiều, vẫn rất xinh đẹp như xưa, cách ăn mặc giản dị hơn, mặt không son phấn càng thùy mị nữ tính. Vốn nhìn vết thương trên mặt Giản Phàm làm cô có chút xót xâ, có điều thấy y vui như vậy thì yên tâm, hết sức tự nhiên đi tới ôm Giản Phàm một cái thân tình. Giản Phàm dang tấy ôm cả Đường Đại Đầu lẫn Phi Phi, ba người ôm nhau giữa đường, niềm vui trùng phùng không sao diễn tả hết ...
Đã tới đây rồi tất nhiên là Giản Phàm vội vàng dẫn họ về nhà mình.