Hắc Oa

Chương 025: ranh giới giữa thiên tài và ngu ngốc.

Chương 025: ranh giới giữa thiên tài và ngu ngốc.

Vài câu nói làm không khí trong phòng sôi nổi hơn, thoải mái hơn, Hồ Lệ Quân cuối cùng cũng lên tiếng, ra hiệu cho mọi người không nói nữa: “ Mọi người đừng nhắm vào cậu ấy nữa, dù sao Giản Phàm cũng hi sinh vì đội, đáng được biểu dương. Giản Phàm, hôm nay triệu tập 13 người tra hỏi mà không có kết quả, khi cậu chưa về, mọi người đang tranh luận phải chăng phương hướng điều tra có vấn đề, cậu về đúng lúc lắm cùng mọi người thảo luận đi, ra ngoài đổi không khí, có chút linh cảm nào không?”
Lương Vũ Vân bĩu môi, cho rằng Giản Phàm đi chơi với mỹ nữ cả ngày còn nhớ gì tới vụ án, định chọc một câu bị Hồ Lệ Quân trừng mắt im re.
Giản Phàm không xác định lắm:” Chị Hồ, tôi có chút linh cảm, chiều nay tôi vẫn cứ nghĩ mãi về vụ án ...”
“ Xì ...”
Một đám đồng đội người giơ ngón giữa, người làm vẻ mặt khinh thường, ở cùng một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, bảo y nghĩ cách làm sao đưa người ta lên giường còn hiểu được, nghĩ tới vụ án? Ma nó mới tin. Thế là một đống âm thanh biểu thị coi thường phát rằ.
Giản Phàm trừng mắt nhìn cả phòng:” Này, thái độ gì thế hả, có muốn nghe không, nếu không phải thương mấy người suốt ngày chạy ngoài đường như ruồi không đầu, tôi chẳng thèm động não. Không tin chứ gì, không thèm nói nữa, tự nghĩ cách đi.”
“ Úi, dỗi kìa.” Dương Hồng Hạnh phì cười:
“ Trật tự đi.” Hồ Lệ Quân vỗ tấy ra hiệu cho mọi người tập trung lại, tỏ vẻ chăm chú:” Giản Phàm nói xem, tôi nghe đây.”
Giản Phàm nói cho Hồ Lệ Quân nghe không thèm để ý tới bọn ngốc kia:” Vừa rồi tôi đi siêu thị, nhìn thấy một người mua đồ nên đột nhiên có linh cảm, phương hướng điều tra của chúng ta có vấn đề.”
“ Chẳng liên quản gì cả. “ Lương Vũ Vân luôn nhanh mồm, thế nên mới gây họa hôm nay, xem ra còn lâu mới sửa:
“ Anh nói hay em nói đây, im lặng mà nghe đi. “ Giản Phàm nghiêm mặt mắng, nơi này không có lãnh đạo, thoải mái hơn, giơ ngón tấy lên: “ Tôi nhìn thấy một nam nhân mua băng vệ sinh cá nhân, tôi cảm thấy xấu hổ, vậy mà người ta thì tự nhiên như không, còn thảo luận với phục vụ viên gì mà hai lớp với có cánh, chống rò rỉ, mua cả túi lớn. Ngày cả thu ngân cũng lấy làm lạ ... Này mọi người làm sao thế? ... À “
Nói tới đó thấy Dương Hồng Hạnh trừng trừng mắt nhìn thiếu điều vác laptop ném mình thì khựng lại.
Mấy nữ cảnh sát mắt như kiếm mày như dao, hận không thể đâm y vài phát, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương chấn kinh tới mồm há to như hà mã, nhưng không dám lên tiếng sợ bị đám nữ cảnh sát quy vào cùng một loại với Giản Phàm, người anh em này hôm nay có phải uống nhầm thuốc không, đem chuyện không phù hợp với trẻ em ra nói.
Hồ Lệ Quân vẫn trấn tĩnh:” Giản Phàm, chuyện này có liên quản tới vụ án chứ?”
“ À, vâng.”
“ Vậy tiếp tục đi.”
Giản Phàm quẹt mũi, cẩn thận lựa chọn từ ngữ:” Tôi nghĩ thế này, chúng ta đã bỏ quả một vấn đề hết sức đơn giản, nam nhân có thể mua đồ dùng cho nữ, nữ có thể mua đồ cho nam. Nếu đây là tội phạm có tổ chức, vậy thì nữ nghi phạm kia nhờ người khác mua thuốc thì sao? Chúng ta so sánh hình ảnh giám sát sai rồi, nữ nghi phạm đó căn bản không xuất hiện ở hiệu thuốc hay bệnh viện.”
“ Đúng.” Hồ Lệ Quân vỗ bàn:” Đây chính là điểm mấu chốt mà chúng ta bỏ quả.”
Một câu nói đánh thức người trong mộng, Tiêu Thành Cương đầu óc chậm tiêu còn nhìn Oa cả với ánh mắt ngưỡng mộ thì Quách Nguyên vò đầu bứt tắi, đám nữ cảnh sát sắc mặt quái dị, người này đầu óc làm sao thế, linh cảm không tới từ thân thể nữ nhân thì tới từ đồ dùng nữ nhân.
Mà bi kịch nhất là, phương án sai, tức là phải điều tra lại từ đầu, tức là ba ngày vất vả vừa rồi vứt đi, ai nấy nản chí mỏi mệt hết sức.
“ Giản Phàm, vậy cậu nói chúng ta phải tra từ đâu, làm lại từ đầu à?” Sử Tĩnh Viện lần đầu tiên thực sự coi trọng lời Giản Phàm nói rồi, chẳng trách Hồ Lệ Quân luôn nhẹ nhàng khuyến khích Giản Phàm, mình đúng là giác ngộ chậm hơn người ta một chút, chàng trai này có chỗ thần kỳ không ngờ:
“ Không cần phải làm lại từ đầu, chúng ta đi vào ngõ cụt là vì tư duy chúng ta chú ý quá mức vào nghi phạm duy nhất, bất giác nghĩ nghi phạm là người mua thuốc. Tôi xem hồ sơ vụ án suốt ba tháng, nhiều vụ án không nên vì tính chất vụ án mà định vị nghi phạm quá thần bí, ví như vụ án chặt xác năm ngoài mà chính đội chúng ta phá được, té ra kết quả chỉ là do người vợ hiểu lầm chồng ngoại tình, phẫn nộ chặt xác chồng thôi. Còn cả bốn năm trước có vụ giết người liên hoàn, chỉ là công nhân mất việc bất mãn với xã hội...”
“ Được rồi, đừng lạc đề nữa, nói vào vụ án này đi.” Hồ Lệ Quân vỗ bàn, chàng trai này cứ nói chuyện là quen tính ba hoa, thường xuyên lạc đề:
“ Thói quen.” Giản Phàm cười chữa ngượng, tiếp tục:” Chúng ta đừng đặt trọng tâm vào nghi phạm nữa, vì không có vân tắy, không có nhận dạng, không có chứng cứ, dù có đối chiếu đúng ảnh, cũng không chắc là đúng không. Nhưng có một thứ quản trọng, trực tiếp chỉ tới nghi phạm, mọi dấu vết có thể che dấu, cái này thì cô ta không dấu được.”
“ Thuốc phải không?” Sử Tĩnh Viện phản ứng khá nhanh:
“ Đúng rồi, tra thuốc không tra người, chúng ta tra xem ai mua lượng thuốc lớn, hoặc liên tục mua cùng một loại thuốc nhiều lần, không cần biết nam hay nữ đều là người đáng nghi nhất. Thuốc này không rẻ, chẳng ai lại mua như cơm ăn cả. Nếu là phạm tội có tổ chức, ắt có người lo xử lý dấu vết, người này hẳn xuất hiện ở hiện trường thuê phòng, đúng không?”
Trong khi Giản Phàm không chắc lắm về phán đoán của mình thì Hồ Lệ Quân đã không để tốn thời gian, hạ lệnh:” Vũ Vân, Hồng Hạnh các cô đi kiểm tra ghi chép của hiệu thuốc và bệnh viện. Tĩnh Viện cô và tôi xem lại dữ liệu hình ảnh theo hướng mới, lần này ưu tiên hướng nghi vấn về phía nam. Mấy đồng chí nam, hỗ trợ cho các cô ấy.”
Mấy nữ cảnh sát loạt xoạt thu dọn hồ sơ lập tức hành động, Giản Phàm được một ánh mắt cổ vũ của Hồ Lệ Quân, tự đắc dựa lưng vào ghế, phục bản thân không thôi, chỉ là Lương Vũ Vân chuẩn bị máy vi tính cứ che miệng nhìn mình cười rất chướng mắt.
Giản Phàm trừng mắt lên:” Cái cái gì?”
Không nói còn đỡ, vừa nói ra Lương Vũ Vân càng cười tợn:” Ai mà biết anh nhìn người ta mua băng vệ sinh cũng nghĩ tới vụ án ... Sớm biết thế bọn em cho anh một cái để nhìn ... đỡ tốn công bao ngày vất vả của mọi người.”
Tiêu Thành Cương chêm vào một câu không thể chấp nhận:” Đúng, cô cho anh ấy một cái dùng rồi càng hiệu nghiệm.”
Giản Phàm vung tấy bợp hắn một cái, lần này Lương Vũ Vân cũng đỏ mặt, cái thằng ăn nói ngu không chịu được.
Nửa tiếng sau tấm ảnh đầu tiên được đối chiếu rằ, đúng là nam, xuất hiện ở hiệu thuốc ba lần, cũng xuất hiện ở hiện trường, là camera từ hai tháng trước.
Thêm ba tiếng nữa, chỉ tìm ra thêm bảy người, ba ngày quả làm việc cũng không vô nghĩa, giúp họ loại bỏ không ít người không liên quản, thu hẹp phạm vi tìm kiếm, hiệu suất tốt hơn. Phá án đôi khi đơn giản vậy thôi, một khi tìm đúng hướng, mọi chuyện trở nên dễ dàng.
Khi tất cả còn đang tập trung kiểm tra hồ sơ, đối chiếu dữ liệu thì Tiêu Thành Cương chỉ màn hình cười:” Oa ca, tên đẹp trai này với cô này, rõ ràng giống đôi cẩu nam nữ, em thấy nên đổi tên vụ án là Nam nữ mê hồn đảng.”
Giản Phàm ngồi bên cạnh gật gù tâm đắc tán thưởng, cười rất tâm đắc ngớ ngẩn.
Mọi người không dám tin nhân vật vừa rồi biểu hiện cứ như thiên thiên tài phân tích vừa rồi, chớp mắt đã thành thằng ngốc rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất