Chương 032: Đồ chơi tốt nhất của nam nhân. (2)
Xe đi vào đường Ngũ Nhất, con phố thương nghiệp nhốn nháo phồn hoa như gấm, sắp đến Tết rồi, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí thêm phần sôi động. Lại rẽ quả đường Giải Phóng, khách sạn Cẩm Giang 5 sao cao tới tận mây xânh, ngồi trong xe ngước đầu hết cỡ cũng không thấy tầng trên cùng.
Tần Cao Phong quảy sang thấy Giản Phàm đang hứng thú ngắm nhìn phố xá náo nhiệt, hỏi:” Giản Phàm, có thích cái nghề này không?”
“ Không thể nói là thích hay không thích, chỉ là một nghề kiếm tiền thôi.” Giản Phàm vì cuộc sống và tương lai, vì cha mẹ, vì Hương Hương mà phấn đấu, chứ không phải vì sự nghiệp và lý tưởng, giống như tuyệt đại đa số người trên thế giới này, đó là sinh tồn chứ không phải sống, nhưng y không phiền vì điều đó.
Tần Cao Phong không lạ thái độ của Giản Phàm nữa, biểu dương:” Cậu đang làm rất tốt, Bác Giang, Lão Trần và người đi thực địa đều khen ngợi cậu vừa công tác lại biết cải thiện cơm nước cho mọi người, tôi đại biểu cho đại đội biểu dương miệng cậu.”
“ Đội trưởng, thế này thiếu chính thức quá, anh phải đợi tới đại hội công khai biểu dương chứ.” Giản Phàm quảy sang phản đối, thấy câu này phải nói trước cả đại đội mới có giá trị:
“ Không được, chú hai cậu nói cậu thích vểnh đuôi lên lắm, không thể thổi phồng quá mức.” Tần Cao Phong chọc Giản Phàm một cái, nhìn y xị mặt mà cười dài, tâm trạng hôm nay có vẻ rất tốt:” Này Giản Phàm, làm đồ đệ của tôi không?”
“ Làm đồ đệ của anh á, thế anh dạy tôi được cái gì?”
“ Dạy cậu chơi súng.”
“ Cái đó tôi biết.”
“ Không phải tháo lắp súng, mà bắn đạn thật ấy.”
-“Cái đó tôi cũng biết, mà chẳng làm gì, bây giờ cảnh sát làm nhiệm vụ hiếm ai dùng súng, đám anh em ở cơ sở phái tới đồn cảnh sát có kể, bọn họ còn chẳng nhìn thấy súng. Ngày cả trong đội chúng tắ, mấy tháng rồi có thấy vụ án nổ súng nào với ai nổ súng đâu? Đám người ở thực địa nói, ra ngoài cầm cái dùi cui còn dễ chịu hơn đeo súng bên hông, nặng chình chịch, chỉ lo tụt quần.” Giàn Phàm làu bàu, hồi ở cơ sở huấn luyện nghe kể cảnh sát hình sự, cảm tưởng như trong phim Mỹ, ngày nào cũng rút súng bắn nhau đoàng đoàng, ai ngờ không phải vậy, làm mình mất mặt một hồi:
“ Tôi không nói làm nhiệm vụ, tôi nói chơi mà.”
“ Chơi sao?”
Tần Cao Phong háy mắt:” Đúng, súng là món đồ chơi hay nhất của nam nhân, muốn chơi không?”
“ Nghe hay đấy.” Giản Phàm xoay hẳn người xem, nếu coi là chơi thì ý nghĩa khác hẳn rồi:
Hai người trò chuyện tâm đắc, xe đi vào nơi Giản Phàm quen thuộc, trường cảnh sát tỉnh mà y từng tới thi, xem ra là người quen rồi, gác cửa vừa nhìn thấy người lái xe là Tần Cao Phong liền mở cửa cho quả, không kiểm tra giấy. Xe đi tới bên khu huấn luyện sau khu phòng học liền dừng lại, cái cửa nhỏ, trên là tấm biển "sân huấn luyện bắn", đi quả cảnh cửa nhỏ xuống dưới đất, không ngờ tầm nhìn mở rộng.
Đây mới là nơi huấn luyện bắn chứ, được chia thành mấy khu vực riêng, đèn chiếu sáng hơn cả ngoài trời, thi thoảng nghe thấy những tiếng đoàng đoàng. Tần Cao Phong gặp người quản lý tuổi trên ba mươi nói vài câu, người dẫn bọn họ tới khu bia tự động, Tần Cao Phong nói:” Thấy bao giờ chưa, đây là thiết bị tự động báo bia bắn mới nhất trong nước hiện nay, bia bắn nhanh 20 mét.”
“ Đội trưởng, thế thì có gì hay, cũng là bắn bia thôi mà.”
“ Cậu chưa bắn sao biết không hay?”
Tần Cao Phong và quản lý trao đổi, sau đó hắn đi lấy vũ khí.
Giản Phàm thì vẫn tò mò nhìn khu vực này, mười tấm bia xếp hàng ngang, trước bục bắn súng còn đặt tai nghe cách âm và kính bảo vệ mắt, đây là trường bắn có mở cửa với bên ngoài, dùng cho cả cảnh sát lẫn dân dụng, chỉ riêng khu khép kín này đã rộng tới hơn 400 m2, chỗ nghỉ ngơi không tệ, có bàn nhỏ và ghế sô pha. Điều đầu tiên Giản Phàm nghĩ, chơi ở chỗ này chắc tốn tiền lắm.
Tần Cao Phong cởi áo khoác, cho áo trên vào trong quần, chuẩn bị trước khi bắn, chẳng có gì đáng xem, Giản Phàm tới chỗ nghỉ ngơi buồn chán lật tạp chí, đột nhiên bị một thứ thu hút. Xoạch một cái giũ rộng tờ báo rằ, bên trên là quảng cáo "hiệu Tương La gia", lật xem ngày tháng, đây là tờ tin tức hàng ngày phát hành 2 tháng trước, bên tổ chức là Thực nghiệp Cửu Đỉnh, lòng trầm xuống.
Mỹ nữ sườn xám cầm đĩa thịt, môi hồng răng trắng, ánh mắt mời gọi, có hơi giống Hà Phương Lộ, trong quảng cáo khoe khoang hiệu Tương La giả là ẩm thực truyền thống do Cửu Đỉnh bỏ ra hàng trăm vạn nghiên cứu phát triển, Giản Phàm giống như trúng một phát súng.
Không phải là cảm giác bị lừa, mà là cảm giác rất khỏng lành, lòng nổi lên ba chữ: Hỏng chuyện rồi.
Trước kia Giản Phàm nghĩ rằng Tương Cửu Đỉnh có được bí phương này, chắc chắn dấu kín để dùng, y cũng mong dùng món thịt này gây ấn tượng để tới Khách sạn Cửu Đình làm đầu bếp kiếm tiền. Có điều về sau đối phương không nhắc tới, lại vào trường cảnh sát, nên bỏ chuyện này sang một bên, vạn vạn lần không ngờ Tương Cửu Đỉnh đem bán bí phương, nếu bán một hai nhà còn dễ ăn nói, nếu hắn kéo cả đám người xuống nước thì phiền toái to.
Hỏng rồi, hỏng rồi, Tiểu Tương sắp gặp họa rồi! Làm sao bây giờ?
Thế nhưng hình ảnh đầu tiên hiện lên trong lòng Giản Phàm là cái vẫy tấy của Tương Địch Giai vào hôm náo loạn đó, giờ mới nhận ra cô gái ấy đã để lại ấn tượng quá rõ ràng trong lòng mình ... Rồi còn Trương Khải mặt lúc nào cũng có vẻ nịnh bợ, nhưng con người không tệ, còn cả Hà Phương Lộ còn xinh đẹp hơn cả Hương Hương nhà mình nữa, em gái đó mặc sườn xám đúng là mê chất người.
Hỏng rồi, hỏng rồi, lần này mình hại cả một đống người như thế, phải làm sao đây? Cha mà biết thì thế nào cũng đoạn tuyệt quản hệ cha con.
“ Giản Phàm, Giản Phàm, xem cái gì thế?”
Như mèo bị dẫm phải đuôi, Giản Phàm ném vội tờ báo đi:” A, đội trưởng, tôi ở đây.”
Tần Cao Phong thấy Giản Phàm không chú ý thì không vui, lắp băng đạn cách một cái, gọi:” Xem tôi bắn đây này.”
“ À, đang xem, đang xem.”
Vị đội trưởng ở cách đó không xâ chớp mắt như mãnh hổ xuất chuồng, bóng người biến mất như quỷ mị, đoàng, súng nổ rồi ...
Tích tắc mắt Giản Phàm mở to, tiếng súng đánh tắn hình ảnh đám người Cửu Đỉnh trong đầu, bị cảnh tượng trước mắt thu hút, không ngờ vị đội trưởng to lớn như khỉ đột lại linh hoạt như vậy, góc độ nổ súng cũng chưa từng nghe thấy.
Tần Cao Phong xoạc chân ngồi xuống, một tấy chống mặt đất, lưng xoay về phía bia, tấy kia vòng quả vai bóp cò, đoàng! Bia báo: 9 điểm.
Giản Phàm còn chưa kịp reo hò thì Tần Cao Phong lăn người một vòng, xoay nghiêng người, súng chĩa quả nách đoáng phát nữa, 10 điểm.
Oa! Ngầu vãi, động tác của Tần Cao Phong rất nhanh, Giản Phàm gần như không nhìn thấy đạn bắn ra từ chỗ nào.
Lần này người nằm xuống đất, hai tấy chĩa về phía trước, ở vị trí tưởng chừng không nhìn thấy bia nổ súng ... Chớp mắt bật người như cá chép, người giữa lưng chừng không đã nổ súng ... Chưa đứng vững đã nghiêng đi bắn một phát nữa ...
Thân hình có chút cục mịch ấy liên tục nhô lên hụp xuống, động tác liền mạch không trì trệ chút nào, Giản Phàm nhìn hoa mắt, thoáng cái đã bắn hết 6 phát đạn, 2 điểm 10, 3 điểm 9, 1 điểm 8. Bắn từ đủ mọi góc độ tư thế, từ động tới tĩnh, giống như diễn viên xiếc tung hứng, không biết quả bóng ném ra từ đâu, biến mất chỗ nào.
Kinh khủng nhất là tốc độ, cứ như chỉ chớp mắt Tần Cao Phong lại đứng bên cạnh mình như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có không khí còn thoảng mùi thuốc súng, viên quản lý kia đứng xâ vỗ tắy, còn Giản Phàm sững sờ quên cả phản ứng.
Sớm nghe trong đội bàn tán đội trưởng thân thủ cực tốt, từng làm lính trinh sát, xuất ngũ xong đi nằm vùng, trong đội không ai có khả năng đấu võ một chọi một, không ngờ còn bản lĩnh chơi súng không khác gì phim ảnh thế này, làm Giản Phàm mở rộng tầm mắt.
Giản Phàm chùi miệng sắp chảy nước dãi, ánh mắt nóng bỏng:” Đội trưởng, quá ngầu, chiêu này thời chiến tranh chắc chắn khiến cả vạn thiếu nữ điên đảo, dù ngoại hình hơi tệ một chút cũng không hề gì.”
Nếu nói Tần Cao Phong chỗ nào không hay thì mặt ngựa mày rậm, dù mặc cảnh phục vẫn giống phần tử tội phạm, hắn không phật ý:” Cái mồm, suốt ngày múa mép, có muốn học không?”
“ Không học, trò này không cẩn thận là bắn vào chính mình như chơi.” Giản Phàm mặt thì thán phục nhưng lắc ngày tắp lự: