Chương 032: Khúc tàn chẳng thấy vui. (5)
“ Đây chính là chỗ cao minh của mấy kẻ gây án, bọn chúng lấy một phần tiền trộm trong Phân cục Tấn Nguyên nhét vào lòng anh, khi đó chỉ có 2 loại kết quả xảy rằ. Thứ nhất, anh thấy tiền nổi lòng tham, giấu đi, như thế thì chuyện xảy ra sẽ không ai biết. Thứ hai, anh không động lòng, thế thì mất súng, mất tiền, mất văn vật, anh sẽ là manh mối trọng yếu nhất, theo thông lệ tra án, anh cũng là nghi phạm trọng yếu nhất. Bất kể là loại tình huống nào thì anh cũng giúp nghi phạm tranh thủ được thời gian quý giá để bỏ trốn, hiệu quả hơn giết anh nhiều ... “ Giản Phàm mỉm cười giải thích sơ quả:” Tất nhiên là không phải do tôi đoán, làm sao mà đoán được chuyện này chứ, đã nói với anh rồi, tên lái xe hôm đó đã bị bắt, cho nên chúng tôi đã nắm được một phần vụ án, không ai tin lời hoang đường của anh.”
Kiều Tiểu Ba vẫn nhìn Giản Phàm trừng trừng, lúc này hắn đã tin kẻ gây án năm xưa đã bị sa lưới.
Ở phòng giám sát, Hồ Lệ Quân tất nhiên biết chẳng có nghi phạm nào sa lưới hết, chính vì thế mà càng thán phục Giản Phàm, lần này thì đánh gục hoàn toàn phòng tuyết của Kiều Tiểu Ba rồi.
Trương Kiệt vẫn còn kinh khiếp lẩm bẩm:” Mẹ nó, giờ tôi hoài nghi Giản Phàm là kẻ gây án, tên này quá quỷ quái rồi.”
Kiều Tiểu Ba uống một ngụm nước, tiêu hóa chấn kinh mà chàng cảnh sát trước mắt đem tới, sự tự tin của y giống như nắm cả càn khôn trong tấy không ai có thể nghi ngờ, do dự chút hạ quyết tâm thừa nhận:” Đúng, là tiền, 4 cọc tiền, những 2 vạn ... Khi đó tiền lương của tôi mới có hơn 400 một chút, sao mà không nổi lòng tham cho được, ba bốn năm tiền lương chứ ít gì, thế là đầu óc váng vất, chẳng còn nhớ gì nữa. Tôi phân biệt phương hướng rồi chạy nhanh về nhà, nhà tôi ở phía bắc Đại Nguyên, cách nhà máy xử lý nước bẩn rất xâ, không biết chạy bao lâu mới về tới nhà, không dám đánh thức ai, tôi nhét tiền vào khe ở nóc nhà, thay cảnh phục rồi chạy về đơn vị ... Tới đơn vị mới phát hiện là sắp 6 giờ sáng ngày hôm sau.”
Quách Nguyên ngắt lời ở đây:” Vậy kẻ gây án làm sao mở được cửa phân cục?”
“ Chìa khóa được treo ở tường phòng trực ban, bình thường nếu người trực ban không có mặt, người phân cục đều biết tự lấy chìa khóa mở cửa, khi tôi về thì phát hiện chìa khóa vẫn tra ở ổ khóa, tôi vội vàng thu về, rồi vào giường ở phòng trực ban ngủ. Nhưng không ngủ được, cảm thấy chuyện xảy ra rất có vấn đề, chỉ là trong phân cục rất yên tĩnh, hình như không có chuyện gì xảy rằ, tới 8 giờ giao ban, tôi vờ như không có chuyện gì về nhà, nhưng chưa tới nhà đã bị cách ly. Cứ thế, cách ly một cái những nửa năm, khi ra mới biết mình bị tội lơ là chức vụ khai trừ, Bùi Hướng Đông thì tự sát ... Ôi, chớp mắt cái đã mười mấy năm.” Kiều Tiểu Ba thở phào, trút bỏ được gánh nặng, nhưng lại sinh lo lắng vì điều mình sắp đối diện:
“ Vì sao khi đó lại không kể với tổ chuyên án?” Quách Nguyên truy hỏi:
“ Tôi cũng là cảnh sát, tôi biết tiền ở trong tấy tôi, tôi có nói gì cũng chết, dù ai cũng biết tôi vô tội, nhưng nếu không tìm ra thủ phạm, tội sẽ đổ hết lên đầu tôi, tôi dám nói à? Cũng may mà tôi không nói, nếu không chết còn nhanh hơn Bùi Hướng Đông ... Đám người tổ chuyên án đó đâu phải là điều tra phá án, chúng tra tấn người ta thì có, treo nồi lên đầu, còng khuỷu tấy treo lên, đổ nước nóng vào quần, đèn công suất cao chiếu vào mắt không cho ngủ, ha ha ha, cảnh sát chúng ta trị người chúng tắ, còn bẩn thỉu hơn trong tù ..” Kiều Tiểu Ba cười bi sảng:
“ Chậc chậc chậc!” Giảm Phàm tặc lưỡi vài cái nhắc nhở, bọn họ đang ghi hình:
Kiều Tiểu Ba hiểu ý, lắc đầu thảm thiết: “ Coi như tôi chưa nói.”
“ Bảy tổ chuyên án trước kia đều làm thế sao? “ Giản Phàm chán nản hỏi, cái nghề này đôi khi càng hiểu rõ lại càng thất vọng:
“ Không, cởi cảnh phục ra tồi, tôi thành bách tính bình dân, bách tính có cách sống của bách tính, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống hồ tôi chẳng sạch sẽ, thế là giả ngây giả ngốc, mấy tổ chuyên án sau này không để ý tới tôi, cứ coi tôi là kẻ ngốc.”
“ Biết là bị xử phạt còn nói ra sao?” Quách Nguyên không như Giản Phàm, chẳng mấy đồng cảm:
“ Tôi làm cảnh sát, tôi biết chứ, đây chẳng phải tội nặng, tối đa chỉ tù một hai năm thôi, tôi sợ là bị người ta chỉnh cho sống chết không rõ, tội lỗi đổ lên đầu, giống như Khoa trưởng Tằng ấy ... Nhưng giờ không sao, nếu mọi người đã bắt được nghi phạm, thế thì tốt, miễn cho miệng của tôi nói ra không rõ ràng chẳng ai tin. Ài, thôi đi, bao nhiêu năm quả như vậy, so với Lão Bùi bị chết, giờ tôi có vợ có con, hạnh phúc hơn nhiều. Chuyện này giấu trong lòng mãi, không chịu nổi, người anh em cùng uống rượu hồ đồ chết như thế, tôi có cảm giác như mình hại người ta ... Anh cảnh sát này nói đúng, sống mà bất an cả đời thì nghĩa lý gì.”
“ Tài xế Kiều.” Giản Phàm nói chuyện rất khách khí:” Nên anh nói chuyện tự tin như vậy, tôi nghĩ hẳn là anh giữ lại chút bằng chứng nào đó hỗ trợ cho lời mình? Bất kể là cái gì, chúng tôi cũng cần, để thuận tiện kết án, cũng là giúp cho chính anh.”
“ Cám ơn, có chút bằng chứng, là phong bì tiền, tiền đã tiêu nhưng phong bì vẫn còn, dù sao có người nhét vào lòng tôi, tôi sợ có chuyện gì đó, khi ấy có miệng không cãi được, là phong bì thư giấy dai, có dấu phân cục, mỗi túi nhét bốn cọc tiền, tiền tôi trả, tội tôi nhận.” Kiều Tiểu Ba nói câu này chứng tỏ hắn rất thông minh, lúc này quảnh có không tác dụng gì, không bằng sảng khoái khai nhận:
“ À, tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Giản Phàm phẩy tấy bỏ quả vấn đề đó:” Tội này không nặng, tôi nghĩ chuyện làm anh dằn vặt nhiều năm, vậy thì ký ức vẫn rõ lắm, tôi cần anh miêu tả lại đặc trưng, tướng mạo của nghi phạm, để giúp chúng tôi mau chóng bắt sạch chúng, anh sẽ không từ chối chứ?”
“ Đương nhiên, à phải rồi, có thứ tôi nhớ rõ rất, cái người đóng cửa mà tôi gọi, khi đèn xe ô tô phía sau bật sáng, mặc dù người kia không quảy đầu lại, nhưng tôi nhìn thấy nửa bên mặt. Hắn không mặc áo mưa, chỗ thái dương gần tai có cái nốt ruồi, màu đen, cỡ hạt đỗ ... Còn lại thì tôi không nói rõ được đâu.” Kiều Tiểu Ba lắc đầu bất đắc dĩ:
“ Anh Kiều, tôi đã biết là chỗ anh sẽ có manh mối có giá trị mà, mong anh thông cảm, hôm nay tôi phải rèn sắt khi còn nóng, phác họa nghi phạm, còn có khả năng phải tạm giữ anh nữa.” Giản Phàm nói như có chút xấu hổ với nghi phạm:
“ Tôi hiểu mà, chưa kết án thì tôi ở trong này sẽ an toàn hơn.” Kiều Tiểu Ba không chỉ thông mình mà nghĩ thoáng, là người nắm được buông được:
Đáng tiếc, người này không gặp sự cố sẽ là cảnh sát không tệ, Giản Phàm cố tình trò chuyện thật thoải mái, tạo không khí hòa hoãn, để kiếm có hội hỏi vấn đề quản trọng nhất, thấy Kiều Tiểu Ba đã rất phối hợp, cười nói:” Ha ha , thế thì tốt ... À phải, anh Kiều này, còn có vấn đề nho nhỏ nữa, khi lần đầu tôi và đồng nghiệp của tôi tới gặp anh, sao anh biết chúng tôi tới vì chuyện phân cục Tấn Nguyên? Tôi không nói lý do gặp anh quả điện thoại.”
“ À, do phó cục trưởng Tiêu nói.” Kiều Tiểu Ba nói rất tự nhiên, không coi đó là chuyện nghiêm trọng:
Giản Phàm run tắy, vẫn tỏ ra bình thường:” Phó cục trưởng Tiêu nào ấy nhỉ?”