Chương 036: Giai nhân hữu ước (1)
Đại đội điều tra hình sự số một, đường Ngũ Nhất.
“ Nộp súng.” Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên đi vào kho vũ khí, hô một tiếng đặt cộp súng lên bàn hô lên:
“ Giản Phàm, kiểm tra rồi ký tên đi.” Trần Thập Toàn ngồi không đấy nhưng không làm, ông ta thích chỉ huy cấp dưới, đâu dễ gì có chú nhóc như thế để sai bảo, trước kia đám thanh niên tới đây tối đa hai tuần, nếu không phải bọn họ chịu nổi thì cũng bị ông ta không chịu nổi đuổi đi:
Giản Phàm chẳng nề hà bỏ công việc xuống, đi ra thu súng, vừa kéo băng đạn kiểm tra đã sầm mặt:” Này, có bao súng sao lại nhét vào hông hả? Có biết dính biểu bì da và mồ hôi dễ rỉ khó lau lắm không? Nói mấy lần rồi, không nghe à?”
“ Này, mắng ai thế, khi tôi tới Ô Long thì cậu chỉ là hiệp cảnh nhãi nhép, tôi là người bỏ phiếu đầu tiên nhận cậu về đội đấy, không biết ơn còn ăn nói với tiền bối thế à?” Quách Nguyên mắng, hai người từng gặp nhau ở Ô Long, khá thân thiết:
“ À, mắng hắn.” Giản Phàm chỉ Tiêu Thanh Cương, trừng mắt lên:
“ Anh Quách giờ là sư phụ của em đấy, anh mắng em cũng tương đương mắng anh ấy.” Tiêu Thành Cương cười hì hì, bôn ba ở ngoài hơn một tháng, đen hơn gầy hơn:
“ Bớt lải nhải đi ... ký tên.” Giản Phàm đẩy giấy bàn giao tới trước, thái độ quản cách:
Tiêu Thành Cương ký tên xong cười nịnh:” Oa ca, tối nay ăn gì thế, em thèm món thịt hấp nấm quá, hôm nào anh rảnh làm một nồi đi, hôm nào cũng ăn đồ ăn nhanh, em ngán chết rồi.”
“ Ui ui, nói tới ăn một phát là nhớ tới Oa cả rồi kìa, anh giáo huấn một câu mà mày dám cãi lại, ai thèm nhận mày cùng quê nữa.” Giản Phàm cúi đầu lau súng, không thèm để ý:
“ Đừng đứng, anh cứ chửi, cứ đánh, cứ mắng, sau đó làm một nồi nhé. Anh mắng đi, mắng luôn sự phụ em ... Anh Quách, đừng giận, chúng ta nhẫn nhục một chút, hưởng phúc sau.” Tiêu Thành Cương càng nói càng mất tư cách con người:
“ Thèm vào mắng, bác Giang chuẩn bị cho hai người rồi, đi ăn đi. À phải, Quách Nguyên, đội trưởng hôm nay nói với tôi súng là đồ chơi tốt nhất của nam nhân, anh ấy có nói với anh điều gì như vậy không?” Giản Phàm nhớ quyện đi bắn bắn súng hôm nay:
“ Khẩu súng nào cơ? “ Thành Cương mặt dâm dục:
“ Cút.” Quách Nguyên đá hờ một cái:” Ừ, anh ấy nói thế này, súng là công cụ giúp cảnh sát chiến thắng sợ hãi, chứng minh bản thân. Khi tôi mới vào đội anh ấy dạy tôi như vậy, sao giờ lại thành đồ chơi rồi? Mà nói đồ chơi cũng không sai, tôi vào đội đã 5 năm, chỉ bắn lên trời vài phát.”
Hai người nghe câu nói không giống nhau, nhưng lời nào cũng đáng nghiền ngẫm, đội trưởng Tần nhìn thô như khỉ đột mà tâm tư tinh tế không ngờ, biết cả tùy người mà chỉ bảo nữa.
Thành Cương lại lần nữa sán đến cười tởm lợm:” Hô hô, quản điểm này là sai lầm, nữ nhân mới là công cụ tốt nhất để nam nhân chứng minh bản thân .”
Ba người còn lại cùng cười phá lên, đám người thực địa ra ngoài nín nhịn lâu, bảy tám thành độc thân, dù là kết hôn rồi cũng không mấy khi ngủ đêm ở nhà, đề tài nhiều nhất là nữ nhân, cứ hở chút là có thể kéo nữ nhân vào.
“ Xéo.” Giản Phàm buồn cười đuổi hai người đi, nếu nói tới mấy đề tài tục tĩu này, làm sao là đối thủ của đám đi thực địa:
Hai người kia đi rồi, Giản Phàm xem thời gian, đoán chừng không ai về nữa, bàn giao lại chìa khóa, chuẩn bị đi ăn cơm thì Tiêu Thành Cương hí hửng chạy về, Giản Phàm bực mình:” Chưa đói à, tới làm gì?”
“ Oa ca, ngoài kia có người tìm anh.”
“Ai?”
“ Một công cụ, đẹp, cực kỳ xinh đẹp.” Nói xong Tiêu Thành Cương lại chạy vù mất:
Giản Phàm đoán tám phần là Hà Phương Lộ tới tìm, lòng cân nhắc xem nên nói gì, đi quả hành lang, mắt nhìn ra cửa, tức thì ngây rằ, chiều tà mờ mờ, trong sắc trời nửa sáng nửa tối đó, một cô gái tóc dài phiêu phiêu đứng bên chiếc xe trắng.
Tuy trang phục thay đổi, tuy thay đổi hình tượng, còn cách rất xâ, nhìn không rõ mặt người, tuy lâu lắm rồi không gặp, nhưng chỉ một ánh mắt, Giản Phàm đã nhận ra Tương Địch Giai.
Tương Địch Giai cũng nhìn thấy Giản Phàm, cao hứng vẫy tắy:” Giản Phàm, tôi ở đây.”
Cảnh sát đi ra đi vào không ai là không ngoái đầu nhìn mỹ nhân, vài cảnh sát còn trẻ gọi:” Này, Giản Phàm, còn không mau nhảy xuống luôn, đợi gì nữa hả?”
Tiếp đó cả đám cười lớn, Tương Địch Giai cũng tự nhiên cười theo, còn vẫy tấy chào bọn họ.
Giản Phàm chạy ầm ầm xuống lầu, lòng vẫn nghĩ cách ứng phó, có điều chạy tới cửa rồi mà chẳng nghĩ ra cái gì, đợi đứng trước mặt Tương Địch Giai, chỉ cười được một cái lại thất thần.
Đều là tiềm thức, mọi động tác không chịu đầu óc khống chế, bất kể là giữa hai người từng có chuyện không vui hoặc khúc mắc, lúc này đều không thành vấn đề. Ít nhất Giản Phàm thấy thế, cao hứng nhìn Tương mỹ nhân mấy tháng quả chỉ được nhìn một thoáng quả cửa sổ.
Lúc này Tương Địch Giai mặc áo khoác dài màu vàng không cái cúc, áo len trắng như tuyết ôm lấy đường cong hoàn mỹ, mềm mại, quyến rũ, mũi giày cao gót chỉ lộ ra một chút dưới quần, dù là trang phục mùa đông trông vẫn cứ đầy phong vận, hôm nay lại còn đeo một cái kính gọng đen, tăng thêm vài phần trí thức, văn nhã kết hợp với dịu dàng, mang sức mạnh chấn động tâm phách, cho dù không chấn động người khác, chắc chắn làm Giản Phàm chấn động rồi, lúc này cái mồm lợi hại mất hiệu lực.
Tương Địch Giai lên tiếng lại là có chút oán trách:” Đơn vị của cậu thật khó tìm.”
“ Ha ha, chúng tôi toàn làm việc không thể cho người khác biết, nên trốn kỹ một chút ... Sao chị không gọi điện thoại.” Giản Phàm có chút ngốc nghếch hỏi:
“ Vốn muốn gọi, sau thấy tự mình tới tốt hơn.” Tương Địch Giai lòng có chút lo lắng thái độ Giản Phàm sẽ không tốt, có điều gặp mặt một cái, tất cả biến mất vô hình, xác nhận lại cảm giác ngày hôm đó của mình là đúng:
“ Chị Tương .. Có phải chị tới vì việc anh chị và tôi không?” Giản Phàm dè dặt hỏi, có lẽ Tương Cửu Đỉnh có tật giật mình nên cử em gái tới, mà y kỳ thực cũng có chút chột dạ:
Tương Địch Giai cười lắc đầu, nói có chút thâm ý:” Không phải, tuy tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng tôi không tới vì chuyện đó. Sao? Chẳng lẽ cậu hi vọng tôi vì chuyện đó mà tới?”
“ À không, không.” Giản Phàm lắc đầu phủ nhận, lòng nhẹ nhõm một nửa, thấy Tương Định Giai hứng thú nhìn phong cảnh đại đội hình cảnh, lại cẩn thận hỏi:” Vậy, chị tìm tôi có việc gì không?”
“ Tất nhiên là có.” Tương Địch Giai đột nhiêm mím môi có chút giận:” Cậu ở lại Đại Nguyên mà không nói cho tôi, tôi gọi điện cho cậu mấy lần, không ngừng hoạt động thì tắt máy, tôi tới nhà cậu tìm, còn bị mẹ cậu vô duyên vô cớ mắng một trận, cậu nói đi, món nợ này tính thế nào?”
Giọng điệu thì có vẻ như hỏi tội, mặt cũng trầm xuống, nhưng Giản Phàm tinh ý bắt được ánh mắt nghịch ngợm của cô, lòng vui vẻ tức thì: “ Chị Tương, chuyện này sao trách tôi được, Phí Béo bảo chị đừng đi, chị cứ đi, mẹ tôi khách khí lắm rồi đấy, nếu thằng béo tới thế nào cũng ăn vài cái tát. Hì hì, chị đừng trách mẹ tôi, làm giáo viên cả đời, bệnh nghề nghiệp mà, gặp ai cũng giáo huấn, chị gặp vài lần là quen.”
Tương Địch Giai bất mãn với câu trả lời này: “ Xem vẻ mặt hí hửng của cậu kìa, thấy tôi bị mắng vui lắm hả, không được, hôm nay phải trả nợ.”
“ Trả thế nào? Lại muốn tôi mời chị ăn cơm sao? Phải có công cụ mới có thể làm được
chứ? “ Giản Phàm nhắc tới hai chữ "công cụ" bất giác nhớ tới luận điệu của Thành Cương, nhưng nhìn vẻ đẹp tắo nhã điềm tĩnh, nhìn trang phục đắt tiền và chiếc Toyota màu trắng muốt sau lưng cô liền nhụt chí tự ti, y làm gì có chút cơ hội nào: