Hắc Oa

Chương 036: Nghỉ phép dài hạn. (2)

Chương 036: Nghỉ phép dài hạn. (2)

Hồ Lệ Quân nghe lại cười:” Đó là vì em không hiểu cậu ta thôi, Giản Phàm tuy tham ăn lười làm, nói năng linh tinh, nhưng khi làm việc gì thì rất kiên định hết mình, chỉ là cũng đa sầu đa cảm quá, cậu ấy sẽ điều chỉnh lại.”
“ Không phải, em thấy anh ấy căn bản không thích phá án, em thuật lại vụ án, anh ấy không thích nghe.” Dương Hồng Hạnh nói ra băn khoăn của mình, Giản Phàm làm cô có cảm giác không yên tâm, như thể y có thể cởi bộ cảnh phục bỏ đi bất kỳ lúc nào:
“ Ai cũng thế cả, chị cũng phản cảm lắm, nhưng có thể làm gì khác chứ, nghề của chúng ta mà. ... Kệ cậu ấy đi, lâu dần sẽ thích ứng thôi.” Hồ Lệ Quân không quá để tâm, thu dọn hết đồ đạc, mang mấy chiếc laptop, đoàn người rời bệnh viện.
Nói là kệ Giản Phàm chứ Hồ Lệ Quân không yên tâm được, giờ cơm tối tranh thủ cùng Dương Hồng Hạnh, Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương về đại đội một thăm Giản Phàm, nhưng người đi nhà trống rồi, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm gấp chỉnh tề, vội vàng xuống bếp tìm.
Bác Giang mặt đầy nếp nhân cười thành đóa hoa:” Xin nghỉ phép dài hạn rồi.”
“ Nghỉ phép vào lúc này? Lại còn dài hạn?” Hồ Lệ Quân ngạc nhiên tột độ, bây giờ bọn họ đã khóa chặt nghi phạm, chỉ cần tham giả vào đội truy bắt, lần này chắc chắn có được phần thưởng cá nhân, đó là vinh dự lớn cũng là bước tiến quản trọng trong sự nghiệp Giản Phàm:
“ Ừ, tôi xin phép cho cậu ấy, đội trưởng cũng đồng ý, không nói cho mọi người à?” Bác Giang nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống ăn cơm:
Mấy người kia cứ ngớ ra nhìn nhau, Hồ Lệ Quân cấp thiết kéo bác Giang sang một bên, liên tưởng tới lời của Dương Hồng Hạnh cấp thiết hỏi:” Bác Giang, rốt cuộc là sao? Cậu ấy có vấn đề gì à?”
“ Sao là sao, nhớ cha mẹ nên về thăm thôi mà.” Bác Giang trả lời tùy ý:” Sáng nay tôi quả phòng trò chuyện, cậu ấy nói lâu rồi chưa về nhà, muốn về một chuyến xem sao nhưng không dám nói với đội trưởng, nên tôi xin phép hộ.”
Hồ Lệ Quân dở khóc dở cười, cô còn định tới tìm Giản Phàm thảo luận vụ án, trách:” Bác Giang, sao bác làm thế, đang lúc cần người. Giản Phàm rất quản trọng với vụ án này, hầu hết các manh mối quản trọng đều do cậu ấy tìm rằ.”
“ Này, tuổi nghề của tôi còn nhiều hơn tuổi đời của mấy đứa, tôi không hiểu mình đang làm gì sao, đội trưởng cũng đồng ý rồi.” Bác Giang thấy đám trẻ tuổi cứ nhìn mình oán trách, sôi máu vớ lấy cái chổi:” Cút, cút hết đi, làm cảnh sát không có nghĩa là lục thân bát nhận, Giản Phàm là đứa sống tình cảm, ở điểm này nó hơn mấy đứa. Cút đi, có bản lĩnh thì cứ phá án, khỏi cần ăn nữa, cũng khỏi cần người nhà nữa. Cút hết!”
Thế là một đám cảnh sát bị bác Giang đuổi ra ngoài, đến cơm cũng không cho ăn.
Không ăn cơm cũng chẳng sao, nhưng chuyện nghĩ phép lần này của Giản Phàm, ai cũng thấy có gì đó không bình thường lắm.
Thế nhưng chẳng ai ngờ được, Giản Phàm chuyến này đi một phát mười mấy ngày không về, thực sự là nghỉ phép dài hạn rồi.
“ Mẹ, có thoải mái không? Con rèn luyện một năm, tấy càng ngày càng khỏe.”
“ Ừ, cũng tạm được, rốt cuộc nuôi đứa con cũng tốt hơn nuôi con chó.”
“ Hi hì, đâu chỉ tốt hơn, mà tốt hơn nhiều ấy chứ! A, mẹ có mấy cái tóc bạc, để con nhổ cho.”
“ Nhổ cái gì mà nhổ, càng nhổ càng nhiều, ái ... Thằng nhóc thối này, nhẹ chút.”
Ở trong phòng ngủ đầy ánh nắng, hai mẹ con đang nói chuyện, con trai hiếu thảo bóp vai cho mẹ, còn người mẹ thì khép mắt hưởng thụ. Ánh nắng trải khắp cắn phòng đơn sơ, giường là giường gỗ đóng từ hai mươi năm trước, cái loại mà ghép với cả tủ, rèm cửa cũng bạc màu. Tường lâu chưa sơn lại, thứ duy nhất mới là cái bàn làm việc, bên trên chất đống giáo án và vở học sinh, ở trên bức tường chính giữa phòng là bức ảnh kết hôn hai mấy năm rồi, khi đó còn chưa có cái gọi là ảnh áo cưới, chỉ có mặt hai người thôi.
Mười năm trước nhà Giản Trung Thật chuyển vào ngôi nhà mới này, mười năm chớp mắt đã quả, nhà mới biến thành cũ, lần này về thăm nhà, thấy ở nhà hiu quạnh, lòng Giản Phàm buồn bã, ở gần hai tuần, bày đủ trò làm vui lòng cha mẹ, như muốn bù đắp lại toàn bộ chuyện làm sai trước kia.
Mai Vũ Vận đang nhắm mắt hưởng thụ con trai hiếu thảo bóp vai, khẩu khí thì rất là kỳ:” Giản Phàm, lần này con về nhà biểu hiện tích cực quá, ngày ngày đón mẹ đi ăn cơm, còn bóp vai đấm chân, buổi tối còn lật đật lấy nước rửa chân cho mẹ nữa ... À đúng, mua cả quần áo mới. Mẹ hỏi, không phải con có mục đích bất lương gì chứ?”
Giàn Phàm ở phía sau thò đầu lên, nhìn vẻ mặt khẳng định của mẹ, giống như đã phát hiện hành vi ác liệt của học sinh hư, kinh hoàng thốt lên:” Mẹ, hình tượng của con trong mắt mẹ trước kia là vậy à?”
“ Con nói xem ... Từ nhỏ tới lớn, con mà tỏ ra hiếu thảo một chút thì không phải gây họa cũng là muốn xin tiền, hồi mùng 1 tháng 5 về nhà ở những ba ngày, té ra là đánh nhau với bạn trai mới của Hương Hương. Nếu không phải mẹ nó tới nhà, có phải là không định kể với mẹ không? “ Mai Vũ Vận mắng mỏ, chuyện này chỉ nhắc tới quả thôi, không có ý trách con trai:
“ Mẹ ... Đừng nói lại chuyện cũ nữa được không?” Đây là hậu quả của thỏ ăn cỏ gần hang, đổ bể một cái là hàng xóm hết nhìn nhau luôn, Giản Phàm xụ mặt:
“ Chuyện cũ, mới quả hai tháng thôi mà đã là chuyện cũ rồi à? ... Có điều lật sang trang mới là chuyện sớm muộn, thôi được, mẹ không nói chuyện cũ nữa, vậy nói chuyện mới nhé? Con về nhà gần hai tuần rồi, biểu hiện tốt như thế là muốn cái gì? Muốn gì thì phải nói rõ, cha mẹ già cả hồ đồ rồi, con bảo mẹ đoán là mẹ không đoán ra đâu.” Mai Vũ Vân đưa mắt lên, giọng có chút trêu ghẹo, con trai lần này chắc cần gì trong nhà rồi, song dù hiếu thuận thật hay chỉ đóng kịch, hai vợ chồng đều vui vẻ.
Giản Phàm oan ức biện giải:” Mẹ, con thực sự không có chuyện gì, mẹ có thể hoài nghi đứa con trai vô tích sự của mẹ, nhưng không thể hoài nghi một cảnh sát ưu tú.”
Mai Vũ Vận cố ý nói:” Con nói cảnh sát ưu tú nào thế, có phải con trai mẹ không? Con trai mẹ từ nhỏ chẳng dính dáng gì tới hai chữ ưu tú.”
“ Mẹ, đừng lấy ánh mắt cũ nhìn con, hành vi của mẹ là phỉ báng nhân viên cảnh sát ưu tú đấy.” Giản Phàm quyết tấm gây dựng lại hình tượng trong mắt mẹ:
“ Con thôi đi.” Mai Vũ Vận không nhịn được cười, một ngón tấy xỉa tới, đứng dậy sắp xếp sách vở, chuẩn bị buổi trưa về quán, nói:” Chút tâm tư của con làm sao quả được mắt mẹ, còn không nói cha mẹ cũng chuẩn bị cho con rồi.”
“ Hả, chuẩn bị cái gì?” Giản Phàm giật mình, gần đây bị người ta hiểu lầm ngày càng nhiều:
“ Còn cái gì, tiền chứ gì nữa, đừng vội, con chưa chuyển chính chức, đợi khi ổn định rồi cha mẹ sẽ mua nhà ở Đại Nguyên cho con. Chú hai con nói rồi, con tới đại đội một cơ bản là đã xác định, không thể về Ô Long nữa. Vả lại Đại Nguyên cũng không tệ, đã tới được thành phố lớn, còn khiến con về Ô Long, cha mẹ không đành lòng ... Có điều phải nói trước, con phải có trách nhiệm, vay một phần, cha mẹ góp cho con một phần, tìm đối tượng phải thực tế, kiếm đứa kém con. Bọn con gái bây giờ không giống cha mẹ hai mươi năm trước, đứa nào cũng tâm khí cao, trán để lên trời ... “ Mai Vũ Vận chỉ sợ con trai đi vào vết xe đổ:
“ Con ... “ Giản Phàm thiếu chút nữa nói "con có nhà", may mà phanh lại kịp, nếu không cha mẹ truy tận gốc thì rầy rà to, cười cợt nói: “ Mẹ nói thực tế, kỳ thực không thực tế.”
“ Không thực tế thế nào?” Mai Vũ Vận không hiểu:
“ Mẹ nói tìm cô gái không bằng con, mẹ biết khó thế nào không? Con đi đâu mà tìm?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất