Chương 038: Âm mưu và dương mưu. (2)
Đây là cái thế giới miệt mài theo đuổi lợi ích, mỗi ngày có bao nhiêu mưu mô diễn rằ, không ai biết được, vì một nhân vật nhỏ chẳng ai biết, lôi kéo bao nhiêu người phía sau liên quản vào, vì lý do gì, theo đuổi mục đích gì, không ai biết. Nhưng âm mưu lộ diện cùng mặt trời lên ...
Văn phòng luật sư Thần Lôi tọa lạc trên đường Tiền Tiến vẫn mở cửa làm việc như mọi ngày, nơi này cách tòa án nhân dân chỉ một con phố, cửa nhìn thì nhỏ, bên trong rất lớn, kết cấu ba tầng, tầng đầu tiếp khách, tầng 2, 3 là văn phòng các luật sư.
Không ngờ hôm nay mở cửa lại gặp chuyện đột nhập trộm cắp, láo thật, lập tức báo giám đốc, nghe một câu là giám đốc vội báo cảnh sát.
Giám đốc là Vu Bằng Phi cũng là luật sư chính của văn phòng luật, lái chiếc Santana 2 tới văn phòng. Không biết hai ngày quả gặp vận gì, đầu tiên là con trai bị đánh, đang định tới tòa án tìm người quen khởi tố, khiến nhà đó bồi thường một khoản lớn, sau đó tống vào tù vài năm cho hả, không ngờ chớp mắt cái, ổ của mình đã có chuyện.
Tới nơi thì hai chiếc xe cảnh sát đã đỗ bên ngoài, xem ra tốc độ không tệ, Vu Bằng Phi vào văn phòng , phát hiện ra là trộm này cửa sổ sắt ở cửa sau đột nhập, là trộm chuyên nghiệp rồi, không phải là trộm vặt nữa. Tầng 2, 3 bị phá cửa bảy tám văn phòng, bên trong tắn hoang, hồ sơ, tài liệu vụ án bị vứt đầy đất, nhưng két ở phòng tài vụ là thứ đáng lẽ bị đụng vào trước tiên lại không có dấu tích gì.
Chuyện này có vấn đề, không mất gì hết, nhưng màn hình vi tính bị chọc thủng, do một thanh sắt to bằng ngón cái chọc xuyên quả, còn ngoáy mấy vòng.
Làm luật sư mấy chục năm sao không biết đây là lời cảnh cáo, nhưng cảnh cáo gì thì khó nói.
Biết quá rõ tốc độ phá án của đồn công an rồi, Vu Bằng Phi hiểu, loại án này ngày cả lập án còn khó, cùng lắm là làm cho đúng trách nhiệm rồi thôi, còn thủ phạm khỏi phải nghĩ.
Đợi khi xuống tầng một thì bốn cảnh sát đi vào, hứng thú nhìn hiện trường, trong đó một tên cao, đen, trông có vẻ ngốc, nghênh ngang nói: “ Luật sư Vu, chúng tôi là người đội hình cảnh số một, có mất gì không?”
Đội hinh cảnh số một? Vu Bằng Phi đang định đáp thì giật mình, thấy bộ dạng vui vẻ của bốn người kia, cơn giận bùng lên trong lòng:” Tôi hiểu, tôi hiểu rồi ... Cùng là người của đại đội một, tới nơi báo thù hả?”
Cảnh sát kia tỉnh bơ:” Báo thù? Chúng ta có thù à?”
Vu Bằng Phi liền biết vấn đề, đối phương không phải tới xem trò cười, nói không chừng là chủ mưu, cảnh sát giở mấy trò này càng dễ dàng, lửa giận công tâm chỉ bốn người:” Người của các anh đánh con tôi, giờ lại tới văn phòng luật của tôi phá phách, đừng để tôi có chứng cứ, nếu không tôi không bỏ quả đâu.”
“ Cái gì?” Một người gầy gò đi tới:” Vu Bằng Phi, ông nói phải có bằng chứng, con ông có tấn công cảnh sát hay không còn chưa chắc, giờ ông mở miệng ra vu cáo người ta báo thù, ai báo thù? Đám luật sư các ngươi cầm tiền hại người, người muốn báo thù nhiều lắm, cần bọn tôi ra tấy à? Đừng nghĩ mình cao thượng hơn người khác, bọn thầy dùi các ông ai thấy chẳng muốn tát hai cái, dọa ai đấy?”
Vu Bằng Phi thân phận cỡ nào chứ sao chịu để mấy tên cảnh sát nhãi nhép chửi mắng như vậy, nhất thời không kiểm soát được cơn giận nói không lựa lời:” Các người đợi đấy, tôi biết chuyện này hôm nay, dứt khoát do các người sai phái, tôi đi tìm cục trưởng của các người, không tin không quản được các ngươi. Đừng mong chạy thoát, tôi nhớ số hiệu rồi, các người là xã hội đen đấy à, xã hội đen tôi còn không sợ, sợ mấy thằng cảnh sát nhãi nhép à? Bằng vào chuyện này, cùng với tên đánh người, lột cảnh phục các người là nhẹ.”
Bình thường nhân vật cấp cục trưởng ông ta còn ứng phó được, huống hồ mấy cảnh sát trẻ còn chưa hiểu chuyện đời, Vu Bằng Phi không coi bốn người vào đâu.
Lời vừa dứt không ngờ Quách Nguyên phất tắy:” Ghi âm.”
Tùy Hâm ở phía sau đi lên, phát lại những lời vừa rồi, làm Vu Bằng Phi suýt nữa lao tới cướp lấy.
Quách Nguyên hiển nhiên đề phòng tình huống này, bước sang bên chắn đường:” Luật sư Vu, ông luôn mồm nói chúng tôi sai phái, chứng cứ đâu? Gọi chúng tôi là xã hội đen, đó là hành vi gì? Còn nói chúng tôi là cảnh sát nhãi nhép, thế là sao ... Đi, muốn tới tòa, tới cục trưởng, tôi đưa ông đi, vừa vặn có xe, ông tố cáo đi, ông không tố cáo, tôi tố cáo ông phỉ báng, xúc phạm người khác, tội này thế nào?”
Tùy Hâm cười đểu phụ họa:” Đăng báo công khai xin lỗi, bồi thường tổn thất danh dự, bao nhiêu nhỉ?”
Tiêu Thành Cương giơ tắy: “ 100 vạn, hay là cứ triệu tập điều tra trước đi.”
Vương Minh là tổ trưởng tổ hai, từng nửa đêm đi về đánh thức Giản Phàm làm cơm cho cả đội, lần này không đứng ngoài cuộc:” Này này các đồng chí, đừng làm thế, luật sư người ta lật tấy làm mây, úp tấy làm mữa, mấy tên cảnh sát nhãi nhép chúng ta thì đấu sao nổi. Tôi nghe nói một đồng chí trong đội chúng tắ, người ta muốn làm táng giả bại sản tù mọt gông đấy, chúng ta không cẩn thận cũng kết cục như thế.”
Tiêu Thành Cương nói to:” Sợ gì, ra tù tới nhà ông ta ở, ông ta kiếm tiền, chúng ta tiêu, sống nhờ ông ta luôn.”
Tùy Hâm càng ác:” Này chúng ta kiện làm gì, mang tới tòa soạn, để cả nước biết Văn phòng luật sư Thần Lôi giỏi lắm, cảnh sát với ông ta là nhãi nhép, muốn bỏ tù ai, muốn lột áo ai đều được, chắc lãnh đạo đều phải nghe ông tắ. Không biết cảm thụ của mấy nghìn cảnh sát Đại Nguyên sẽ thế nào.”
Toàn là đám không phơi mặt thực địa thì cũng mòn đít ở phòng thẩm vấn, chẳng ai vừa, lại cố tình tới kiếm chuyện, tất nhiên là chuẩn bị đầy đủ, tung hứng quả lại làm Vu Bằng Phi không dám nói thêm câu nào, thế nhưng lửa giận càng bốc cao. May có mấy luật sư khác tới nói ngon ngọt mới làm mấy bốn người rời đi, đều là người làm luật sư, sao chẳng biết ghi âm không thể lấy làm chứng cứ, nhưng muốn làm phiền thì thừa rồi.
Một luật sư quản lý sự vụ lặng lẽ kéo Vu Bằng Phi vào văn phòng, khẩn trương nói:” Giám đốc Vu, có phải chúng ta đắc tội với họ không, sao lại tới gây chuyện?”
Vu Bằng Phi ngồi xuống bàn làm việc, nhìn màn hình vi tính bị chọc thủng, căm hận chửi:” Bọn khốn ở đại đội một chứ còn ai, một tên đánh con tôi, tôi không chấp nhận hòa giải, nên tới kiếm chuyện. Mười phần chuyện này do chúng làm, nhưng chơi tôi không dễ đâu.”
Viên luật sư xuả tắy:” Không phải, chuyện khác.”
“ Còn chuyện gì nữa?”
“ Vừa rồi khu nghỉ dưỡng không Trang, điện lực Thần Hoa, cùng với mậu dịch tắm Giang cùng với bốn khách sạn gọi điện tới. Bọn họ ám thị chúng ta chọc giận ai đó rồi, người ta vì nể mặt mà nhắc nhở chúng tắ, đừng gây sự, nếu không bọn họ hủy hợp đồng cố vấn luật pháp với chúng tắ. Giám đốc Vu, đó toàn là khách hàng lớn, mỗi năm tham vấn pháp luật tới 60 vạn, chuyện này ...”
“ Ài, anh đi đi, để tôi nghĩ.
~ »
Vu Bằng Phi phẩy tắy, đầu óc có chút váng vất, là ai, ai mà có sức ảnh hưởng lớn như thế, khiến khách hàng của mình đồng thời gây áp lực. Chưa cam tấm gọi điện thoại hỏi, đối phương nói rất mờ mịt. Gọi điện cho em gái Vu Quế Lan, chủ nhiệm văn phòng thành ủy, người gần mấy vị lãnh đạo nhất, có điều chuyện nằm ngoài quy tắc này, em gái cũng không rõ.
Mẹ nó, dùng quy tắc ngầm với cả mình rồi, Vu Bằng Phi nổi sùng ném di động đi, xoay ghế quả lại, nghĩ cách đối phó, vốn nghĩ là một tên cảnh sát nhỏ không có bối cảnh, thế nào cũng kiếm được một khoản lớn, giờ xem ra phải cân nhắc rồi, minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng. Nếu kẻ đứng sau cứ bám riết phá rồi, ai mà chịu nổi, luật sư đúng là uy phong lắm, ra đường gặp thằng lưu manh nó đấm cho thì chẳng đỡ nổi.