Chương 039: Phúc họa song hành. (2)
Cuộc trò truyện làm khoảng cách hai người kéo gần hơn nhiều, lát sau thức ăn đưa lên, Tương Địch Giai vừa ăn vừa nghiền ngẫm lời Giản Phàm nói, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn y, chẳng hiểu sao lại muốn cười, cứ phải cúi đầu xuống, hai bờ vai khẽ rung rinh.
Giản Phàm thì bộ dạng điềm nhiên, đợi phục vụ đi rồi mới khẽ gõ bàn: “ Này, chị đừng có cười, đấy là cảnh giới tối cao của mỹ thực, ăn tới khẩu phục, nghĩ lại tâm phục, nói ra làm chị bội phục, nói một câu là, không phục không được ... Hì hì ... Tôi biết anh chị luôn muốn phục chế món ăn của Đệ nhất oa, nhưng dù tôi có nắm tấy truyền nghề, anh ấy chỉ có thể học được hình mà không có thần. Hơn nữa anh ấy phái không đúng người, Trương Khải trí tuệ còn kém hơn tôi, cả đời cũng không học được, lại dễ tin người, tôi cứ nói là tin sái cổ ... Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu sao anh ta lại leo lên được ghế phó tổng giám đốc, không biết có phải nhờ nịnh bợ anh chị không, nhìn anh ta cũng giống mấy tên nịnh thần thái giám lắm.”
Không nói còn đỡ, vừa nói Tương Địch Giai phì một tiếng, thiếu chút nữa cười ngã ra bàn, khách ngồi gần đều ngạc nhiên quảy sang, biết mình thất thố, vội tấy che bụng tấy che miệng:” Không được làm tôi cười nữa, cười đau cả bụng làm sao ăn?”
Giản Phàm lại làm bộ nghiêm túc:” Lại đổ cho tôi, chị hỏi mà, tôi giải đáp nghi hoặc thôi.”
Nói nửa ngày trời, thì ra đạo lý đơn giản, là nắm đúng tâm lý thực khách, Tương Địch Giai không nghĩ đơn giản như vậy, vì trong thứ nhìn tựa hồ đơn giản mà lại có thể nói thành tầng tầng đạo lý thì làm sao có thể đơn giản, đúng là không phục không được. Nhìn Giản Phàm ánh mắt trong veo như nước, Tương Địch Giai cảm động, một chàng trai đơn thuần, dù người đối diện lòng dạ khó lường cũng không đề phòng, lúc nào cũng chân thành như thế. Đôi khi có thông minh vặt cùng chơi ác, đều thấy đáng yêu.
Cười mãi cuối cùng cũng nhịn được, vừa ăn lại vừa chạm ly, Tương Địch Giai ngạc nhiên là Giản Phàm tấy cầm dao tấy cầm xĩa cắt thịt bò vô cùng thuần thục, nước sốt không dính không chảy, ăn sạch sẽ, khẽ hỏi: “ Thế nào?”
“ Không tệ, múi vị rất tốt.”
“ Thế à, tôi nghĩ cậu thích món Trung, chê bai món Tây.”
“ Không, đó là chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, tôi không có cái đó. Món Tây có rất nhiều thứ đáng khen, ví như món salad của họ giữ được nguyên vị của rằu, từ góc độ dinh dưỡng mà nói, đây chính là cách ăn khoa học nhất. “ Giản Phàm đánh giá công bằng: “ Có điều ngon hay không thì lại là chuyện khác, với chúng ta mà nói, dạ dày e là khó tiêu hóa món ăn sống.”
“ Cậu thích là được, đừng để ăn không ngon, lát nữa lại phàn nàn. Chears!”
Vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng nhẹ nhàng, chai rượu vang chỉ nhấp môi mà bất giác đã hết non nửa, chén đĩa trên bàn được phục vụ dọn đi bảy tám phần mười, thời gian chậm rãi trôi đi.
Tương Địch Giai ưu nhã lau miệng: “ Giản Phàm, kỳ thực hôm nay tôi tìm cậu có một việc.”
Tay Giản Phàm hơi khựng lại, biết chuyện này sớm muộn cũng tới: “ Nói đi, tôi biết trong lòng chị không bỏ xuống chuyện anh chị được, chị không nói tôi cũng định nói.”
Tương Địch Giai lại chẳng cảm kích, trách: “ Này, nghe tôi nói được không, đừng có suốt ngày trách móc tôi.”
“ Được, chị nói đi. “ Giản Phàm đặt dao đĩa xuống:
“ Khi tôi nói không được xen vào, đợi tôi nói xong mới được lên tiếng.” Tương Địch Giai rào trước đón sau cẩn thận:
“ Được, tôi làm thính giả, không thành vấn đề.”
Giản Phàm biết vì sao Tương Địch Giai lại nói chuyện vào hoàn cảnh này, trên thế giới này không có yêu vô cớ cũng không có hận vô cớ, có thể ngồi cùng nhau thế này không phải do duyên phận, như Tương Địch Giai mấy lần nói là không phải vì chuyện kia, cuối cùng mọi việc đều hội tụ vào nó.
Vậy cũng tốt, giải quyết gọn gàng, bỏ đi được tảng đá trong lòng.
Giọng Tương Địch Giai mang vài phần áy náy, nhỏ nhẹ nói: “ Tôi không giấu cậu, Giản Phàm, hôm nay cậu tới Cửu Đỉnh mới khiến tôi biết tường tận chuyện họ làm. Chiều nay anh tôi gọi điện, bảo tôi tiếp xúc với cậu, thương thảo một phen, tôi không đồng ý với anh ấy. Sau khi nghe nguyên ủy từ thư ký Hà và Trương Khải, tôi càng thấy không yên lòng ... Chuyến đi Ô Long chỉ là ngẫu nhiên, tôi vô tình kể cho anh tôi nghe món ăn đặc sắc ở Ô Long, không ngờ anh ấy lại có ý đồ, bày ra nhiều chuyện như thế. Giản Phàm, tôi muốn chính thức nói với cậu một câu: Xin lỗi.”
“ Xin lỗi? Liên quản gì tới chị?”
“ Dù sao nguyên nhân từ tôi mà rằ, Tương Cửu Đỉnh là anh trai tôi, hơn nữa tôi hiểu anh ấy, đó là người làm ăn thuần túy, thứ có thể kiếm một vạn, anh quyết không kiếm 8000 rồi buông tắy. Tôi luôn hoài nghi anh ấy có âm mưu, nhiều lần gọi điện cho cậu mà không liên lạc được, cho nên hôm nay tôi đích thân đi tìm cậu, những lời này không nói rằ, cả đời tôi khó yên.” Tương Địch Giai nói trịnh trọng vô cùng, hai tấy liên tục nắm lấy nhau đầy day dứt:
Giản Phàm nhìn mà không đành lòng, bật cười:” Xem chị nói kìa, đâu nghiêm trọng như thế.”
“ Cậu không trách tôi là tôi yên tâm rồi, có điều chuyện do tôi mà rằ, tôi nghĩ nên để tôi đưa ra một cách giải quyết công bằng.” Tương Địch Giai thấy Giản Phàm cười thì nhẹ nhõm hơn:
“ Công bằng? “ Giản Phàm thực sự không hiểu rồi:
“ Nghe tôi nói hết đã nào ... Bí phương đó giúp Cửu Đỉnh kiếm hơn 400 vạn, tôi biết tâm kết của cậu ở chỗ anh tôi không nên lấy chiêu bài hiệu tương La gia, hơn nữa tôi nghĩ, để lấy được bí phương này từ cậu, anh tôi đã phải bỏ không ít tâm cơ. Luận tâm cơ thì cậu không bằng anh ấy, cuối cùng chỉ được 5 vạn, như thế là không công bằng, tôi nghĩ thế này.” Tương Địch Giai lấy từ trong áo khoác mang theo người một cái phong bì, khẽ đặt lên bàn, cẩn thận nhìn Giản Phàm như sợ y trách mình:” Đây là 30 vạn mà tôi vừa mới rút từ Cửu Đỉnh, tặng cậu trước, hai ngày nữa anh tôi về, chúng ta cùng tìm anh ấy lý luận, tôi sẽ tranh thủ cho cậu một phần tiền mặt hoặc cổ phần. Anh ấy dám lừa cậu, nhưng không dám lừa tôi, hơn nữa chúng ta là bạn, tôi sẽ không để cậu thiệt ... Chuyện đã như thế rồi, không vãn hồi được nữa, đành sai vậy đi, cũng không cần lo tới La gia, Lý gia, Tương giả gì cả. Cậu vừa mới công tác, khẳng định là cần tiền, cầm số tiền này mua nhà, thành giả lập nghiệp không tốt sao? Đem chuyện này thành hai bên cùng thắng, cậu đồng ý không? ... Từ khi quen cậu, mỗi lần ở cạnh cậu, tôi đều rất vui, tôi không muốn vì tiền, vì hiểu lầm hay vì nguyên nhân nào khác mà mất đi người bạn như cậu, cậu có hiểu không?”
Không đáp, cổ họng Giản Phàm đã nghẹn rồi, yết hầu cử động mấy lần, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái phong bì, đó là cái gì? Là hơn mười năm tiền lương, là nhà, là xe, là vợ là tất cả.
Giản Phàm rút thứ trong phong bì mỏng rằ, quả nhiên là tờ chi phiếu, chưa bao giờ nhìn thấy dãy số 0 nhiều như thế, như từng quả trứng gà tròn xoe nhảy nhót trước mặt.
Tương Địch Giai vẫn rất chân thành nói:” Giản Phàm, nhận đi, tôi không vì thế mà coi thường cậu đâu. Ngược lại, nếu như cậu vì thể diện mà làm ra vẻ thanh cao không nhận, tôi mới coi thường. Đôi khi thể diện của nam nhân phải dựa vào tiền duy trì, nếu trong túi không có một đồng, ai nể mặt cậu. Giản Phàm, nghe tôi, giờ cậu cần nó đấy.”
Tuy phương thức giải quyết tương tự Hà Phương Lộ, nhưng lời nói dễ nghe hơn nhiều.
Chẳng biết là bị Tương mỹ nhân làm cảm động hay là bị tờ chi phiếu che mắt, Giản Phàm hồi lâu không nói, nhìn nữ thần trong lòng mình, muốn nhìn ra cái gì đó trong nụ cười ôn nhu kia, có điều, nhìn đi nhìn lại không phát hiện ra âm mưu gì, có lẽ, cô ấy thực sự chân thành.