Chương 040: Phúc họa song hành. (3)
Giản Phàm đang định lên tiếng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, mũi hít hít: “ Mùi khói, ở đâu đó bị cháy rồi.”
Nói xong đứng bật dậy, mũi của bản thân nhạy thế nào tự y biết, không đơn giản chỉ là khói, một cảm giác không lành dâng lên trong lòng.
Tương Địch Giai cũng bị thái độ của Giản Phàm cả kinh:” Ở đâu, sao tôi không ngửi thấy?”
Giản Phàm nhìn xuống dưới, phía dưới có bóng người đang chạy ra ngoài, kêu lên:” Hỏng rồi.”
Lời vừa dứt thì đèn tắt ngóm, tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên, đèn khẩn cấp chỉ lóe lên được một cái rồi nổ đánh tách, tiếng la hét càng lớn. Khung cảnh vừa rồi còn lãng mạn tình cảm, chớp mắt tối om như địa ngục, phục vụ kéo cửa, hô cháy rồi ... Một tiếng hô không đúng lúc, chỉ nghe tiếng va chạm, tiếng bước chân hỗn loạn nối nhau ...
Ngoài nhà hàng cũng tối thui, thi thoảng có một hai bóng đèn khẩn cấp còn sáng thì cũng lờ mờ chỉ đủ xác định phương hướng, không đủ chiếu sáng. Cửa nhà hàng mở rằ, khói tràn vào, tiếng còi cảnh báo hú được vài tiếng rồi ngưng bặt, tiếng đồ thủy tinh rơi loảng xoảng khắp nơi, nhà hàng hỗn loạn, dù có mấy chục cái tai cũng không nhận ra nổi âm thanh trong đó, người cứ như mở van xả lũ, hoảng loạn chạy về phía cửa, giả nhập đám đông hoảng loạn hơn ...
“ Giản Phàm ... Giản Phàm ... “ Tương Địch Giai hoảng loạn la hét, mơ hồ nhìn thấy chỗ ngồi đối diện không thấy ai, vừa rồi chỉ thoáng không để ý chẳng thấy bóng dáng Giản Phàm đâu, trong cơn kinh hoảng chẳng nghĩ được gì, lao về phía cửa:
Từ thiên đường tới địa ngục, chỉ cách một bước.
Ở ngoài đường phố, người đi quả đi lại chỉ thấy tòa nhà lộng lẫy lóe sáng vài lần rồi đen ngòm, người gần hơn đã ngửi thấy mùi khói, không lâu sau tiếng hô cứu, tiếng la hét từ đám đông hỗn loạn truyền rằ, có người ra sức bấm điện thoại gọi tên người thân, có giai nhân run cầm cập trong gió lạnh ... Chỉ vài phút ánh lửa từ tầng bốn xông lên tầng năm, phạm vi bốc cháy mở rộng, thi thoảng có tiếng tường kính vỡ như núi băng tắn, rồi có tiếng rơi sầm, khiến đám đông lại la hét, khung cảnh như ngày tận thế.
Dưới tai họa, mọi sinh mệnh đều bình đẳng, đều yếu ớt bất lực như nhau, thời khắc này chẳng có khác biệt thân phận tuổi tác hay giới tính, đều chen lấn gào khóc, chỉ vì một mục đích ... Sống!
Lửa phong tỏa đường đi, những người ở tầng cao hơn bị khói bốc lên ho sặc sụa, không ít người tuyệt vọng, lùi lại, có người lấy hết dũng khí lao quả làn khói, không lâu sau có tiếng la hét, chẳng biết là tiếng kêu cuối cùng trước khi chết hay là reo mừng thoát nạn.
Tuyệt vọng và sợ hãi, Tương Địch Giai liên tục bị đám đông xô đẩy vượt quả, gần như tụt lại cuối cùng đội ngũ, không biết là mình đang ở tầng mấy, không biết đi được bao xâ.
“ Á ...” Đi giày cao gót Tương Định Giai bất thình lình bị người nào đó ở phía sau đẩy mạnh, đứng không vững ôm đầu ngã xuống cầu thang, vừa chậm chạp một chút bị người sau dẫm vào chân, đau đớn hét lên, còn bị người kia quảy lại chửi, sợ hãi bò về phía lầu vài mét, tránh lối đi, mếu máo hét lên:” Giản Phàm!”
Tiếng kêu bi thương, bất lực cùng tuyệt vọng, có lẽ đó là chút hi vọng cuối cùng của cô.
Nhưng không ai đáp lại.
Hơn nữa tiếng hô yếu ớt đó cũng bị tiếng bước chân tiếng người hỗn loạn xung quảnh nhấn chìm, lại thêm một lúc não, tiếng động dần lắng xuống, bóng tối và khói đen bao chùm tất cả. Khói không chỉ khiến người ta khó thở cay mắt, còn từng chút từng chút mang đi sinh mạng của con người.
Tương Địch Giai hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm mắt lại, ôm gối co ro trong góc tường, cách lối thoát hiểm không xâ, nhưng nơi đó khói đặc nhất. Tiếng người hô hoán, thấp thoáng ánh lửa chiếu lên, chạy tới đó chưa chắc có đường sống, cô từ bỏ rồi, cô biết mình không đủ sức, sức khỏe cô vốn không phải tốt, so với táng thân trong biển lửa, chẳng thà yên tĩnh chết ở đây.
Không khí ngày càng khó hít thở, ý thức ngày càng mơ hồ, đầu óc trống rỗng, hai hàng nước mắt tuôn rằ, ướt đẫm gò má.
Tương Địch Giai cố gắng co mình thật nhỏ, kéo cổ áo che mũi, thở thật chậm, thần chí dần mơ hồ, mơ hồ như quảy trở về ngôi nhà ấm áp, từng khuôn mặt người thân lướt quả trong đầu, là cha mẹ, là anh trai, là người từng quen biết, còn có cả Giản Phàm ... Ai cũng không quản trọng nữa, Tương Địch Giai vô thức giật dây chuyền đeo cổ nắm trong lòng bàn tắy, ý thức duy nhất còn lại là cho dù mình cháy đen rồi, người thân có thể dựa vào đồ vật này nhận ra mình.
Thần chí càng mơ hồ, Tương Địch Giai cố gắng mở mắt ra lần cuối ...
Hiện trường hỏa hoạn, ngọn lửa nung cửa kính, tiếng nứt vỡ vang lên liên hồi, mãnh vỡ bắn tứ tung, những cái lưỡi lửa phun ra từ khe hở đó như tham lam liếm lấy không khí bốc cao hơn. Đốm lửa lác đã rơi xuống những chiếc xe đắt tiền ở bãi đỗ, tiếng trống trộm hú chói tắi, rồi thình lình có chiếc xe bùng cháy, sinh ra nguồn lửa mới. Cách đó mấy chục mét, nhưng người vừa chạy thoát cùng người xem kinh khủng nhìn tòa nhà Ngũ Châu như con quái vật khạc ra lửa và khói.
“ Á ... Có người nhảy lầu.”
Trong đám đông vang lên tiếng thét, không ít người nhìn thấy ở tầng năm có bóng người đứng bên cửa sổ, do dự chốc lát rồi tung mình nhảy xuống, hơn trăm cặp mặt nhắm lại ... Một tiếng rầm lớn, những giọt nước mắt chảy ra vì người không quen biết.
“ Cứu hỏa, cứu hỏa tới rồi.”
Tiếng còi xe cứu hỏa vang vọng cả bầu trời, như tiếng khóc thương cho sinh mệnh vừa biến mất.
Trên năm con đường dẫn tới nơi xảy ra sự có đều có xe cứu hỏa phóng đên. Xe đầu tiên tới hiện trường thì lửa đã lan lên tầng sáu, bao nhiêu người chạy thoát, bao nhiêu người mắc kẹt, hay bao nhiêu người đã chết đều không biết, hai vòi rồng nhanh chóng phun cột nước trắng xóa vào lưỡi lửa đang hoành hành, lửa chỉ bị áp chế chốc lát lại bùng lên mạnh mẽ hơn.
Mười hai đội cứu hỏa toàn thành phố đều nhận được lệnh tổng động viên, bộ chỉ huy từ thành phố, ngoại thành, điều động toàn bộ lực lượng có thể, tất cả đều dốc sức c hạy tới đây. Đội vũ cảnh số ba ở gần nhất không kịp trang bị nhận lệnh cứu viện khẩn cấp, toàn bộ nhảy lên xe .
Cứu viện, cứu viện.
Tòa nhà cục công an thành phố, những chiếc xe lãnh đạo thường ngày hiếm thấy một cái nối nhau chạy tới, tiếp đó lại vội vàng tới hiện trường, càng lúc thế này càng phải ở tuyến đầu, nếu không ngọn lửa kia không chỉ thiêu cháy một tòa nhà, mà mũ ô sa trên đầu cũng cháy thành than.
Dọc theo đường Ngũ Nhất, đường Giải Phóng, mười mấy km có tới hơn trăm cảnh sát được điều động đang ra sức quát khản giọng mở đường cho xe cứu hỏa, thi thoảng có tài xế cứng đầu cướp đường, mấy cảnh sát cầm dùi cui xông tới quát tháo chặn lại, thiếu chút nữa ra tấy đánh người. Mấy chục chiếc xe nhấp nháy đèn xanh đỏ chắn đường, sợ vào lúc khẩn yêu giao thông bị ách tắc, đội xe bị chặn lại ở các con đường ngày càng dài, không ít người nhô hẳn đầu khỏi cửa sổ xe hỏi nhau nguyên nhân, biết rồi không ai bấm còi thúc giục nữa, cũng không ai chửi mắng nữa, cũng không ai chất vấn sự ngang ngược của cảnh sát, đều quảy đầu nhìn chỗ có cột khói bốc lên.
Không ai cướp đường cứu mạng.
Bốn trung tâm cấp cứu, mười một chiếc xe cấp cứu xuất phát hơi chậm hơn một chút, lái xe đạp hết ga, tiếng còi cấp cứu hù dài như cố giữ lại sinh mệnh.
Ngoài tòa nhà huyên náo, nhưng bên trong thì sự tĩnh mịch khủng bố bao trùm, thi thoảng ở trong góc phòng nào đó nghe được tiếng rên yếu ớt, đường dây điện trên đỉnh đầu bị cháy lộ lõi xẹt ra đốm lửa do chập mạch, biến thành nơi không thể dung nạp sinh mệnh.
Khi lần cuối cùng mở mắt ra trước khi ý thức sắp biến mất Tương Địch Giai tựa hồ nhìn thấy ánh đèn, cô không đủ tỉnh táo phân biệt thực và ảo nữa, giống như có con quái vật hình thù kỳ quái đang bò về phía mình.
Mơ mơ hồ hồ bị người ta kéo thứ che mũi xuống, rồi phì một tiếng, mặt mát lạnh, toàn thân rùng mình một cái, mắt mở ra lập tức, trong bóng tối chiếu đến ánh đèn pin yếu ớt, bên cạnh có một người đang quỳ, trông như phần tử khủng bố Ả Rập.
Lại phì một tiếng nữa, thì ra là người kia ngậm cái gì đó phun lên mặt mình, đang định nói thì bị một tấm vải ướt chùm lên miệng lên mĩi.