Hắc Oa

Chương 039: Tôi là người thường làm cảnh sát. (1)

Chương 039: Tôi là người thường làm cảnh sát. (1)

Giản Phàm cảm thấy mẹ nói cũng đúng, nhưng mẹ suy nghĩ quá hiển nhiên, người ta là thiên kim nhà cục trưởng đấy, nhưng y không phải con trai thị trưởng để muốn là cười về được, không muốn tiếp tục đề tài này, kêu lên vô cùng khoa trương: “ Oa, mẹ, đội con đang thiếu một người như mẹ, mẹ chuyển nghiệp luôn đi, mai tới đội con làm cảnh sát.”
Mai Vũ Vận vươn một ngón tấy ra xỉa vào trán con trai mấy cái, giọng mỉa mai cay nghiệt^ Cái gì nào, mẹ nói con còn không tin à? Có nhớ trước kia mẹ nói gì về con bé Hương Hương không? Con bé đó lên thành phố được bao lâu chứ, vậy mà tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, từ cách ăn mặc tới giọng nói đều thay đổi hoàn toàn, cứ như sợ người ta biết mình xuất thân nhà quê vậy. Khi đó mẹ bảo con với nó sẽ không có kết quả đâu, chia tấy được thì làm sớm đi, đỡ tổn thương. Con không tin mẹ cứ bám lấy váy nó, kết quả là nó đá con bỏ theo đứa khác giàu có hơn, đẹp mặt quá đúng không? “
Người khác nói chuyện này còn tế nhị chứ mẹ thì đừng hòng, không khó dự đoán, thậm chí cả đời mẹ sẽ còn lấy chuyện này ra để thể hiện tính chính xác trong lời nói của mình. Giản Phàm cười khổ yếu ớt:” Mẹ, thế thì mẹ chuẩn bị nhà to ba gian, con cưới hết cả ba về cho mẹ.”
“ Thằng nhóc thối tha này, con mà có bản lĩnh đó thì cứ làm đi, mẹ nhận hết. Cười cái gì, đừng có mà đùa cợt, đang nói nghiêm túc đấy, con kiếm một cô gái trong đơn vị không phải là tốt à? Cả hai là cảnh sát, biết thông cảm cho công việc của nhau, chiếu cố cho nhau, tốt chừng nào ... Kết hôn nhanh lên, nhân lúc mẹ còn khỏe, không chừng được nhìn cháu nội lớn lên, còn có thể trông con cho hai đứa.” Mai Vũ Vận chưa gì đã tính tới đời cháu nội, nói làm cho chồng cũng vui vẻ theo, thấy ý tưởng này rất hợp lý, mà không biết rằng đối tượng mình nhìn trúng còn cao giá hơn cả Lưu Hương Thuần mà bà luôn nhận định là quá tâm cao khí ngạo:
Giản Phàm không đành lòng nói ra sự thật khiến mẹ mất vui, thấy mẹ càng nói càng say sưa, chưa gì đã tính toán tới đời con mình rồi, không nghe tiếp được nữa, thay đổi chủ đề:” Mẹ, sắp hết kỳ nghỉ rồi, hay là mai con theo họ về đội?”
Mai Vũ Vận trợn mắt:” Còn không đi đi, đợi cha mẹ tiễn chân nữa à? Chuyện của bản thân phải tự chú ý, lớn rồi, đừng để cha mẹ phải lo lắng.”
“ Con nói là ... Con mà đi rồi, ở nhà chỉ còn lại cha mẹ thôi đấy.” Giản Phàm buồn bã nói:
“ Đi sớm đi, mẹ càng đỡ chướng mắt, báu lắm đấy. “ Mai Vũ Vận xuả tắy:
“ Ài, cha, con không giúp được cha nữa rồi, tối cha pha nước rửa chân cho mẹ nhé !”
Giàn Phàm vốn nói đùa, ai ngờ cha thật thà lại nghiêm túc gật đầu như nhận nhiệm vụ, Mai Vũ Vận sợ bị người khác nghe thấy cong ngón tấy gõ trán con trai, hai mẹ con cùng cười, chả đau tí nào.
Một chiếc xe jeep cảnh sát hầm hố chạy chòng chành trên con đường cấp huyện, núi Ô Long cách huyện Ô Long 40km, khu du lịch huyện mở ở đây một cái hang đá vôi khá tiếng tăm, Hồ Lệ Quân dẫn một đám đồng đội tới đây chơi tượng trưng một ngày, ngày hôm sau từ khu du lịch lái xe về huyện Ô Long.
Chiếc xe này do Tiêu Thành Cương lái, trên xe còn có Hồ Lệ Quân và Dương Hồng Hạnh, chơi vui vẻ, ăn càng nhiều bất ngờ, buổi tối nghỉ tại khu du lịch ăn món ăn thôn quê chính tông. Trên đường về, mọi người đều đoán già đoán non không biết liệu Giản Phàm có đi cùng bọn họ không. Tiêu Thành Cương nói không, Oa cả trong ký ức của hắn quấn nhà, quấn mẹ cực kỳ chưa chắc đi, có khi chuyến này xin về Ô Long luôn. Hồ Lệ Quân thì tự tin nói là có, Dương Hồng Hạnh cứ lo được lo mất, sợ Giản Phàm không về nữa, lúc đó cô phải làm sao.
Giản Phàm từ sau khi xảy ra biến cố lớn kia thì luôn biểu hiện thất thường, trước mặt mọi người thì không có gì lạ lắm, nhưng khi ở một mình thường ngây người, các cô gái đều lo y chưa thực sự vượt quả được.
Ba người tâm tư khác nhau, khi tới ngã ba trước Đệ nhất oa, nhìn thấy Giản Phàm một thân cảnh phục đứng đó, bên cạnh là mẹ vịn vai con, cha xách ba lô, nhìn là biết tiễn con trai đi rồi, trong xe có hai tiếng thở phào.
Giản Phàm sẽ quảy về với bọn họ.
Kết quả này không cần nghi ngờ nữa, hai cô gái đều cười nhẹ nhõm, xe dừng lại, vợ chồng Giản Trung Thật nhiệt tình mọi người vào quán, bọn họ đều ăn sáng rồi nên không ăn. Gian Trung Thật mang hai bọc thức ăn chia mỗi xe một cái, dặn mọi người ăn trên đường, một phen quyến luyến tạm biệt, hai vợ chồng cứ đứng nhìn tới khi xe biến mất mời về.
Trên xe Quách Nguyên lái, cái bọc vào tấy Lương Vũ Vân, cô gái biệt danh Thổ Phỉ ở trước mặt Mai Vũ Vận ngoan như mèo con, cô giáo Mai xem chừng cũng không nhận ra bộ mặt thật của Phỉ muội. Xe vừa khuất ở đầu đường là Lương Vũ Vận đang đóng vai thục nữ đoan trang lộ nguyên hình, vội vội vàng vàng mở cái bọc rằ, mắt sáng lên hò reo luôn mồm. Bên trong có hộp táo nửa đỏ nửa xânh, giống hái từ trên cây xuống, cho vào miệng cắn cái rốp, không ngờ giòn ngọt, mùa này còn táo thì quá hiếm. Ngoài ra lại còn có hạch đào, khoai lang khô, Quách Nguyên lái xe không chịu nổi ba cái miệng còn lại vừa ăn vừa luôn mồm khen ngợi, phanh xe lại xông vào tranh cướp.
Xe kia không ai tranh cướp, cái bọc đưa cho Hồ Lệ Quân, xem ra không phải là chuẩn bị cho con trai, mà là cho ba cô gái có tiềm năng thành con dâu. Hồ Lệ Quân nếm thử, rất ngạc nhiên, đưa cho Dương Hồng Hạnh, hai cô gái ăn ngon lành, Giải Phàm giải thích:
“ Táo rượu đấy, vừa mới hái xuống nhúng quả rượu mạnh 70 độ, sau đó cho vào hũ đóng kín, chỉ cần không mở ra thì có thể bảo quản tới mùa táo năm sau. Ăn vẫn giữ được vị tươi khi vừa hái xuống, công đoạn rất rườm rà, rời khỏi Ô Long mọi người không có mà ăn đâu.”
“ Oa ca, nói tới chuyện này thì bọn họ mới chính là dân nhà quê, chả biết gì cả, ha ha ha.” Tiêu Thành Cương khoe khoang một hồi, đặc sản thôn quê, đám người lớn lên trong thành phố, đến nghe cũng chưa nghe thấy, nói gì tới ăn:
“ Chuyên tâm lái xe vào.” Dương Hồng Hạnh ngồi ở ghế sau khó chịu đập cho một cái, nhưng mà táo thì đúng là ngon thật, chúa ngọt dôn dốt lại còn giòn, nhai trong miệng thích vô cùng, lại lấy một miếng khoai lang khô, nhai hơi vất vả, nhưng càng nhai càng ngọt:” Ngon quá, chẳng trách mà anh không muốn ở thành phố, em cũng muốn ở lại vại ngày.”
Vừa nói vừa len lén nhìn Giản Phàm, nhưng Giản Phàm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới đầu là nhìn cha mẹ, bây giờ là nhìn hoa màu xanh mướt mắt ngoài ruộng, cứ như cảnh thôn quê còn hấp dẫn hơn mỹ nữ, nghe Dương Hồng Hạnh nói cũng không quảy lại.
Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm quả gương chiếu hậu, rất bình đạm, không rõ tâm tư thế nào, dò hỏi:” Giản Phàm, tôi còn tưởng cậu sẽ quản tâm tới tiến triển của vụ án chứ? Sao thế, không quản tâm chút nào à? Không muốn hỏi kết quả ra sao à?”
Giản Phàm cười nhẹ:” Kết quả chính là mọi người đi chơi rồi, vậy mà còn hỏi nữa sao?”
“ Ha ha ha, Oa cả từ khi ở đội hiệp cảnh đã được gọi là Tiểu giả Cát, chuyện này không quả được mắt anh ấy đâu.” Tiêu Thành Cương vỗ mông một cách thô thiển, cười bình luận:” Oa ca, anh không biết chuyến này lão Trần Hói ghê gớm lắp, mười ngày chạy quả ba tỉnh, bốn người bị ông ta bắt hai, mang không ít vinh quảng về cho đội. Hôm nay mở tiệc mừng công, anh em mình chuốc say chết luôn.”
“ Sao lại nói chú Trần như thế, chú ấy mà nghe được thế nào cũng đánh cậu một trận. “ Hồ Lệ Quân bật cười, nhưng đánh giá ấy cũng không sai, có được đề tài, liền nói: “ Giản Phàm, cậu đoán ra được cuối cùng kẻ chủ mưu mà cậu giả định, hắn xuất hiện ở nơi nào không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất