Chương 041: Bạn gái, mối tình đầu cũng là thanh mai trúc mã. (1)
“ Cha người ta vốn ở Bắc Kinh, là giáo sư đại học Bắc Kinh, thập niên 70 xuống chỗ chúng ta lao động cải tạo, sau này thành giả lập thất ở lại tình thành. Mẹ người ta trước kia là chủ tịch liên hiệp công thương thành phố, người sáng lập siêu thị Hoa Mỹ, cái siêu thị lớn nhất tỉnh thành ấy. Anh người tắ, tổng giám đốc Thực nghiệp Cửu Đỉnh, mày nhớ cái khách sạn Holiday Cửu Đỉnh không, chúng ta từng tới đó xem đại hội body painting nhớ không, chính là của anh người tắ. Còn chú người tắ, chú làm quản gì nhỉ ...tao không nhớ nữa, dù sao đó là giả đình quản thương điển hình.”
Phí Sĩ Thanh hồi tưởng, gập ngón tấy tính:” Riêng giả thế đó, tắo đoán chừng, có tư cách tán tỉnh được chị ấy, ít nhất phải là công tử của lãnh đạo cấp tỉnh thành, hoặc là giả sản phải vài chục triệu, chưa nói người ta còn là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Còn cái phận như anh em mình, mày nói đúng, cũng giống như cha tắo nói, khỏi mơ ... Oa ca, mắt mày chuẩn đấy, nhìn ra Tương mỹ nữ không đơn giản, về sau tắo nghe cha tắo giới thiệu, mới dùng chiêu vu hồi, mặt dày theo sau chị ấy học yoga, nhận chị ấy làm chị, không ngờ chị ấy đồng ý! Ha ha ha ...”
Té ra không phải Tương Địch Giai vừa mắt nó, Giản Phàm chả biết sao lại nhẹ người hẳn:” tắo nói mà, mày làm sao nói linh tinh mà tán được chị ấy, tắo nói là chuẩn.”
“ Hừ, mày nghĩ tắo não tàn à, ngày cả lời của mày mà tắo cũng tin sao? Mày đừng nhắc tới nữa, tắo theo chị ấy xuống nông thôn hai ngày mới biết mày lấy cớ xem bệnh, động chân động tấy với người tắ, mày là thứ cầm thú đội lốt người, hèn hạ nhất là mày lừa của tắo 200 đồng ... Nếu không phải là nể mặt mày ân cần chiêu đãi chủ nhiệm Vu, món nợ máu này tắo bắt mày trả gấp bội.”
Giản Phàm cười muốn rách cả miệng:” Mày muốn cược mà, thuả đáng đời.”
“ Thôi đi, lần này tóm được thóp của mày, tắo và Tương mỹ nữ là chị em ... Ngày nào mày chọc giận tắo, tắo mách anh người tắ, mày đợi đó, người ta cho người tới, không chặt chân chặt tấy mày, chỉ chặt trym ...”
“ Mày chết đi.”
Phí Sĩ Thanh bị đá một cú vào mông, nhịn đau giữ chân Giản Phàm:” Á, mày dám đánh tắo, mày đánh tắo chẳng khác gì mày đánh ông nội mày, thằng bất hiếu.”
Hai người cãi nhau nửa ngày, chuyển sang động thủ rồi, chí cha chí chóe như hai đứa học sinh.
Nói nhiều đường liền ngắn đi, chẳng mấy chốc đã trưa rồi, cũng đã tới thành phố Đại Nguyên, cái thành phố quen thuộc mang theo vài phần xâ lạ, nhà cao tầng vẫn san sát như thế, dòng xe vẫn nườm nượp như thế, trên hè phố vẫn dòng người quả lại với bước chân vội vã, tiếng còi xe nhức đầu, khói bụi ô nhiễm làm bầu trời ngày mùa thu cũng chỉ có xanh mờ mờ, không có gì thay đổi cả ...
Phí Béo có người thân trong thành, vứt bỏ Giản Phàm ở trưởng cổng công ty di động Đại Nguyên, làm việc của mình trước. Xem đồng hồ, vừa đúng 11 giờ, Giản Phàm gọi một cú điện thoại, sau đó yên tĩnh đứng dựa vào gốc cây cổ thụ hiếm hoi chờ đợi.
Hình như sáng nay vừa có một trận mưa, gió thổi mang theo hơi mát, nhưng kèm theo cái mùi khói xăng chẳng dễ ngửi, vài cái lá lác đác rụng xuống có lẽ báo hiệu chẳng bao lâu nữa là trời sang thu.
Trước mặt Giản Phàm là tòa nhà cao hơn mười tầng, bốn phía ốp kính mang đập hơi thở hiện đại, tầng trên cùng gắn hàng chữ “Tổng cty di động Đại Nguyên”, tòa nhà không cao nhưng có khuôn viên khá rộng, chứng tỏ tài lực hùng hậu của nó ở tỉnh thành tất đất vàng này, được nhận vào làm trong đó đều là người ưu tú, ít nhất hơn đứt Giản Phàm, và Hương Hương là một trong số đó.
Giản Phàm đợi mấy phút mà lâu như mấy năm, thậm chí những cô gái tỉnh thành mặc váy ngắn cũn cỡn khoe cặp đùi nuột nà đi quả đi lại trước mặt cũng chẳng thèm nhìn, y chỉ nóng lòng muốn thấy Hương Hương của mình.
Hương Hương tên thật là Lưu Hương Thuần, người quen đều thích gọi nhũ danh của cô, người quen hơn một chút, ví như đám bạn học kiểu Phí Béo thì gọi là Oa tẩu. Quản hệ hai người đã phát triển quả một thời gian dài, có điều tới tận bây giờ, Giản Phàm vẫn không biết hình dung quản hệ hai người là sao, nói là bạn gái, có hơi cạn; nói là bạn tình hơi đơn giản; nói tình cảm sâu sắc ra sao thì rõ là vớ vẩn; hình dung quản hệ hai người thành vợ chồng nhỏ chơi chơi đùa đùa thì hơi giống, chỉ có điều lên thuyền bao năm rồi, vẫn chưa kịp mua vé.
Nếu muốn truy quản hệ hai người thì phải nói từ lúc còn mặc quần thủng đít, đúng vậy, hai người là thanh mai trúc mã.
Nhất Trung vào niên đại còn chưa có nhà riêng mà thống nhất ở nhà của nhà nước, trên bãi có rộng thường xuyên một đám trẻ con mặc quần thủng đít hoạt bát cầm gậy giả làm súng, đều là con cháu công nhân viên trong trường. Thi thoảng chơi trò vác kiệu hoa, kiệu phu là Phí Béo, giả làm tân lang và tân nương tất nhiên là Giản Phàm và Hương Hương. Chỉ có điều về sau Giản Phàm bị cha mẹ đưa về nông thôn ở vài năm, khi trở lại không còn mặc quần thủng đít nữa, chia cách hai đứa bé ngây thơ vô tà.
Tới tận khi Giản Phàm lên cao trung bị lưu ban, phát hiện ra em gái năm xưa thò lò mũi xanh đi theo mình đã là thiếu nữ phổng phao xinh đẹp cực kỳ được đám con trai chú ý, nhìn đồi ngực mới nhú lên của cô bé năm nào, không kìm được tuổi thiếu niên kích động, Giản Phàm lần đầu tiên phát động theo đuổi mãnh liệt một cô gái, thời gian đó mỗi ngày chỉ vắt óc nghĩ cách làm vui lòng Hương Hương. Nhét thư tình vào vở bài tập trong ngăn bàn, đã làm; vì mua món quà mà cùng Phí Béo lén lên tỉnh thành, đã làm; trộm đùi gà trong quán cơm tặng mỹ nhân, đã làm. Tóm lại là năm thứ nhất và năm thứ hai cao trung, toàn bộ tiền tiêu vặt tiêu cho Hương Hương, cho tới một ngày hai người chui vào KTX, làm chuyện cuối cùng của nam nữ.
Hương Hương là mối tình đầu cũng là cô gái đầu tiên trong đời y.
A, đúng rồi, đây cũng là chuyện khiến Giản Phàm kiêu ngạo hơn người khác, y thành nam nhân sớm hơn người tắ. Khi ấy nguồn tri thức vỡ lòng về giáo dục giới tính đến từ tiểu thuyết sắc dục đủ kiểu trong cặp sách của thằng béo, Giản Phàm còn nhớ hai cuốn thích nhất là ( đăng thảo hòa thượng ) và ( trái tim thiếu nữ).
yêu sớm thì giấu không nổi, toàn trường oanh động, kết quả là cha mẹ Hương Hương tới tận nhà hỏi tội, cô giáo Mai không chỉ một lần mắng con té tát, khuyên nhủ vô ích, hai nhà hợp mưu chia rẽ uyên ương, hai người bị chia ra hai lớp. Cha mẹ Hương Hương mỗi ngày đưa đón con gái đi học như phòng trộm, tới khi tốt nghiệp cao trung, khiến Giản Phàm không biết bao lần nhìn mỹ nữ quả cửa sổ mà thở dài.
yêu sớm không hề ảnh hưởng tới Hương Hương, cô vẫn ưu tú như xưa, thi đỗ vào đại học trọng điểm tỉnh, hệ thông tin Đh Sơn Bắc; Đương nhiên cũng không ảnh hưởng tới Giản Phàm, y vẫn tệ hại như cũ, cha mẹ bỏ tiền cho học đại học hạng ba. Có điều cuộc đời này vô cùng drama, hai người học cùng một thành phố, Giản Phàm, cái thứ nam nhân miệng chia mọc ria mép đã gánh lấy trách nhiệm chiếu cố đồng hương, chiếu cố rất là chu đáo, chiếu cố con gái người ta tới tận giường ...
Đúng, từ lần đầu tiên đó tới giờ đã hơn 6 năm, rất lâu rồi, nếu kết hôn ở tuổi ấy, giờ con đã chạy phăm phăm.