Chương 045: Tựa như tái thế.
Trời đã sáng, nắng ban mai tươi đẹp chưa quá gắt soi rọi khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Đại Nguyên, dòng người, xe cộ dần đổ ra đường phố, cửa hàng cửa hiệu bắt đầu mở cửa đón khách, chỉ vài tiếng tạm lắng xuống, nhưng âm thanh náo nhiệt của một ngày mới lại khuấy động khắp nơi.
Một căn phòng vẫn còn che lớp rèm cửa sổ dầy, mặt trời dù rất cố gắng nhưng vẫn không đủ ánh sáng chiếu vào phòng, đánh thức hai thân thể vẫn quấn chặt lấy nhau.
Một lúc sau, Hồ Lệ Quân dụi mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Giàn Phàm gần trong gang tấc, khẽ nở nụ cười, nhổm người lên nhìn quảnh thấy quần jean của mình ở trên sàn nhà, quần lót lủng lẳng tới góc giường, hai cái dép lê thì một cái không ngờ nằm trên trà kỳ, không rõ cái áo đâu.
Tất cả minh chứng cho một đêm điên cuồng, mặc dù hôm quả khá say, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, không quên chút nào cả, thoáng nghĩ lại thôi má không khỏi đỏ lên, Hồ Lệ Quân vừa định rời giường thì đánh thức Giản Phàm, một chân đè lên người cô, tấy đưa ra bóp vú, khẽ đánh chàng trai đem lại cho mình một đêm mê ly nhất cuộc đời, ôn nhu nói:” Buông rằ, dậy đi.”
Không thể phủ nhận, Hồ Lệ Quân cũng có thể tính là một nữ nhân xinh đẹp, cho du không phải là mỹ nữ được công nhận, nhưng có sức hút riêng khiến nam nhân động lòng.
Đêm quả Giản Phàm đã cảm thụ được trọn vẹn sức hấp dẫn hoang dại của cô, đến sáng nay càng nhìn thấy nhiều thứ, do rèn luyện chăm chỉ, toàn thân không có chút mỡ thừa nào, cặp đùi thon dài săn chắc, bờ mông bị quần jean bó chặt vểnh lên vẫn co dàn mê cười. Vòng tấy quả sau lưng cài cúc áo lót, tấy thấp thoáng cơ bắp, cả phần bụng cũng lờ mờ múi cơ, làm người nhìn cảm thấy cả sức quyến rũ và sức sống của cô. Mặc vào áo rộng, đi dép lê, đứng dậy kéo rèm cửa để ánh sáng ùa vào trong phòng, Hồ Lệ Quân đứng đó như thiếu phụ điềm tĩnh, mặt hơi ngửa lên, đang cảm thụ hơi ấm của ánh nắng.
Thật đẹp, đắp cái khăn tắm nang người mệt mỏi nằm trên giường, Giản Phàm thầm khen một câu, mắt nhìn toàn bộ quá trình rời giường của Hồ Lệ Quân. Quen dậy sớm, Giản Phàm dậy lâu rồi, chỉ là không nỡ rời cái ổ ôn nhu, y đã hiểu thế nào là phong tình thục nữ, suốt cả đêm cứ rúc vào đó. Vừa liếm vừa day lại vừa bóp, Hồ Lệ Quân trốn không được đuổi không đi, đành coi vị này như đứa bé để nuôi, đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới, có cảm giác muốn dừng không được.
“ Sâu lười, đợi tôi mặc quần áo cho cậu à?” Hồ Lệ Quân quảy đầu lại, ưỡn ngực lên đối diện với ánh mắt cháy bỏng Giản Phàm, nhặt quần và áo dưới đất, ném thẳng lên giường, chùm vào đầu y:
Người đóng cửa lại đi rồi, nghe tiếng bước chân giống như đang chuẩn bị bữa sáng, Giản Phàm ngồi dậy cười đắc ý lẫn khoan khoái, hôm quả mới đầu thể hiện không tốt lắm, nhưng lần cuối cùng khiến chị Hồ nằm bẹp xuống giường chịu trận chỉ còn sức rên rỉ, mặc quần áo vào nhanh như trộm. Trước kia chị Hồ như hung thần ác sát giờ biến thành cô thiếu nữ hờn giận như thế, rất là thú vị. Gióng như vừa rồi, nói chuyện có vài phần xấu hổ, cứ như dư vị cả đêm chưa phai.
Kỳ thực mỗi nữ nhân đều có một mặt không ai biết, trước mặt mọi người lạnh tựa sương băng, có lẽ phía sau nhiệt tình như lửa; trước mặt người khác đanh đá ngang ngược, có lẽ sau lưng lại ôn nhu động lòng người; bề ngoài thanh cao đạm nhã, có lẽ lại là vừa dâm vừa đãng, muôn vàn tư vị, muôn vàn phong tình.
Rời giường Giản Phàm mới chú ý tới gian phòng mình đang ở, một hàng tủ sơn trắng, giường đôi, tường đối diện treo màn hình tinh thể, quảy đầu sang thấy một bức ảnh lớn chiếm nửa mặt tường, trên ảnh là nữ nhân mặt đồ rằn ri cầm súng nhắm bắn, anh vũ vô cùng, chính là nữ chủ nhân của nơi này ...
Nhìn bức ảnh mà bất giác nghĩ, mình hóa sói mấy lần nhỉ? Quên cả đếm rồi ... Một ý nghĩ buồn cười khiến y không khỏ nhẩm tính, mới đầu là hai lần, nửa đêm một lần, khi trời sắp sáng lại một lần? Hay là hai nhỉ? Còn một lần khôn tiến vào ... như thế có tính không? Tính, bất kể là mấy lần, chắc chắn là hóa sói rồi.
Khi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Giản Phàm phát hiện một chiếc bàn chải còn nguyên trong vỏ, có chút cảm động. Đợi khoan khoái ra tới phòng khách thì Hồ Lệ Quân đã ngồi ở bàn ăn, chỗ ghế trống đặt một bát mỳ bập bềnh váng mỡ, rằu cảnh xanh mướt, trứng trần trắng đỏ còn cả vài lát thịt chân giò hun khói.
Có chút bất ngờ, trước kia luôn là y dậy sớm phục vụ Hương Hương, bây giờ được một cô gái chiều chuộng, không khỏi nhớ tới lời mẹ nói ngày hôm đó, mẹ thực sự quá thần kỳ.
Có vài phần lúng túng cùng lưu luyến ngồi xuống, cầm bát mỳ lên ăn, thi thoảng đưa mắt nhìn trộm chị Hồ, nhưng cô đã khôi phục lại dáng vẻ ít nói cười thường ngày.
Nếu như là những học tỷ học muội chưa hiểu đời, Giản Phàm biết phải nói gì khiến họ vui, dù sao ái tình trường học còn không bảo hiểm bằng bằng tốt nghiệp, căn bản là không tính, vài ngày sau nói không chừng có mục tiêu mới, có lựa chọn mới, ai coi là thật? Nhưng hôm nay có cảm giác cụt vốn từ, sợ nhất là đôi mắt sắc bén nhìn thấu tội phạm kia, còn lợi hại hơn cả máy kiểm tra nói dối, nếu nói linh tinh chỉ phản tác dụng.
Vì thế trầm mặc kéo dài rất lâu, cả hai đều không nói gì, Hồ Lệ Quân tới khi ăn xong đặt đũa xuống nhìn Giản Phàm, bốn mắt đối diện rồi mới nhoẻn miệng cười phá vỡ im lặng:” Giản Phàm, tối quả, tối quả tôi uống hơi nhiều.”
Là cái cớ ý đồ tiêu trừ xấu hổ, Giản Phàm định nói "tôi cũng uống nhiều". Có điểu cảm thấy câu nói này không đủ biểu đạt tâm cảnh của mình, vì thế nói:” Chị Hồ, vậy sau này chị có uống nhiều nữa không?”
Hồ Lệ Quân che miệng cười khẽ, nhìn ánh mắt giảo hoạt của Giản Phàm có chút bực mình lườm một cái, có lẽ không cần phải giải thích gì cả, một nữ nhân ly hôn sống một mình đã lâu, một nam nhân thất tình, tìm nhau an ủi thôi.
“ Có lẽ là có, có lẽ là không.” Câu trả lời nước đôi, Hồ Lệ Quân trầm ngâm, trong mắt cô chàng trai trẻ này chưa phải là người đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận mang tới cho cô cảm giác ngây ngất, thỏa mãn chưa bao giờ đạt tới, thậm chí khiến cô thấy lựa chọn nắm hay bỏ, lời nói vừa mâu thuẫn lại có chút ngượng ngùng:” Lúc đó hơi say, tôi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, có điều cảm giác thực sự tốt ... Mặc dù tôi tự nhận mình không phải là một nữ nhân tùy tiện, nhưng tôi cũng không vì bất kỳ ai mà lập bia trinh tiết đâu, cậu hiểu chứ?”
“ Chuyện này chị không cần biểu lộ, người hiện đại đều như thế.” Giản Phàm vừa ăn vừa gật đầu:
Hồ Lệ Quân không tìm thấy sự thừa nhận trong đó, cũng không thấy sự phản đối, có lẽ đó là câu trả lời hoàn mỹ, thứ hoàn mỹ, chính là chẳng có cái gì hoàn mỹ cả, mỉm cười tựa hồ cố ý nói:” Tôi hiểu câu cậu vừa nói, tôi và cậu có trải nghiệm khác nhau, từ năm 18 tuổi tốt nghiệp trường cảnh sát tôi đã tham giả công tác, đến nay là hơn 10 năm, còn là nữ nhân đã ly hôn, nhiều hơn cậu trên 3 tuổi, cậu không sợ bị tôi quấn lấy à?”
Giản Phàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt ôn nhu ấy mang vài phần tắng thương, hoàn toàn khác với mỹ nữ đơn bào mà y từng gặp. Câu này là khiêu khích, hay cố ý thăm dò? Giản Phàm không trả lời, ăn xong lau miệng mới bình hòa nói:” Chị hiểu hôn nhân hơn tôi, nếu như giữa hai chúng ta có người thiếu lý trí, đó sẽ là tôi.”
Hồ Lệ Quân không nhìn thấy sự đắc ý khi một nam nhân thành công đưa một nữ nhân lên giường, hoặc là để bụng chuyện cô đã ly hôn, điểm này khiến tâm an ủi, tình cũng được an ủi, hoặc có thể nó là lý giải cùng ăn ý.
Rời nhà, lên đường, Hồ Lệ Quân bỏ Giản Phàm lại ở đường Ngũ Nhất, không nhiệt tình cũng chẳng lãnh đạm, giống như ban đầu, vẫn như cũ. Điều này khiến Giản Phàm có chút hoang mang, cái thành phố này không biết có bao nhiêu ái tình và gian tình, cuối cùng đều biến mất tung tích trong khu rừng sắt thép bê tông, chẳng lẽ lần này cũng thế?