Chương 046: Dư uy thiết cảnh. (1)
Khung cảnh quảnh quán cơm vẫn rất náo loạn, nơi này người lao động nhiều, thành phần hỗn tạp, trị an khá phức tạp, cảnh sát thực sự không muốn dính vào. Tên hiệp cảnh kia chẳng vì chính chủ tới mà nể mặt, ông chủ cái quán nhỏ xíu đã là gì, lại còn quát tháo hoạnh họe: “ À, vào đi, đang tìm anh, các anh làm mất mỹ quản thành phố quá đấy biết không, nồi đặt ở ngoài cửa, chiếm không gian bất hợp pháp, ảnh hưởng giao thông biết không? Làm ăn thì làm ăn, đừng đi gây thù chuốc oán, làm chúng tôi khó xử lý, hết giờ làm còn tới đây ...”
Cảnh sát chó má, Hắc đàn tức sôi máu, không đi bắt tội phạm lại gây khó dễ cho nạn nhân, muốn xông tới tranh luận, Giản Phàm lại thái độ khác thường, khách khí nói: “ Vâng vâng, chúng tôi sẽ sửa.
Trong quán hai mấy cái bàn đơn giản bị dấm méo mó, quần bar bị đạp đổ, chọc thủng, toàn bộ thùng inox lật nhào, một đám nữ nhân viên ngồi cúi đầu trong quán như nghi phạm. Đậu Đậu đứng ở góc tường chạy ra nhào vào lòng Hắc đàn bật khóc, Hắc đàn xưa nay toàn là mình đi đập phá của người tắ, chứ bảo giờ chịu đựng chuyện ngày, rít lên:” Ai làm, lão tử giết nó.”
Cảnh sát ghi lời khai đặt bút xuống giáo huấn: “ Nói cái gì đây? Các người có chút ý thức pháp chế nào không? Còn cô, ngày cả giấy tạm trú cũng không có, anh, đưa CMT ra đăng ký.”
Đoán chừng tra ra Đậu Đậu chưa làm giấy tạm trú, nhìn Giản Phàm và Hắc đàn cũng giống người vùng ngoài tới kiếm ăn, tên cảnh sát không coi ra gì.
Hắc đàn hừ một tiếng không thèm để ý, Giản Phàm lại nói đỡ vài câu, không thấy mẹ con Thời Kế Hồng, hỏi mới biết bị thương không nặng, tới hiệu thuốc cách đó không xâ băng bó, liền yên tâm.
Đậu Đậu khóc khóc mếu mếu nói mười mấy người xông vào quán đuổi khách, đập bàn, dọa dẫm phục vụ viên, Thời Kế Hồng không sợ, cầm muôi ra lý luận, nhưng không chống nổi đám đông, bị đánh vào trán tước vũ trang, đang lấy lời khai là Mộng Kỳ. Cô gái gày gò yếu đuối lại là người bình tĩnh nhất, lời kể không khác là bao, bổ xung bọn chúng lục quầy cướp đi hơn 1 vạn, may là buổi trưa đưa tiền đi gửi một đợt rồi, nếu không còn nhiều hơn.
“ Đây là chỗ đông người quả lại, xử lý nhanh đừng ảnh hưởng người khác. “ Hỏi quả loa, tên hiệp cảnh gập sổ lại quát tháo bọn họ dọn dẹp quán, sau đó bỏ đi:
Thấy cảnh sát tới nơi chưa đầy 5 phút, lại xử lý quả loa như vậy nhân viên trong quán đều rất bất mãn nhưng không dám nói gì, Giản Phàm bấy giờ mới nhíu mày gọi lại: “ Hai đồng chí cảnh sát, chỉ lấy lời khai thôi sao?”
Một hiệp cảnh cười khẩy chế giếu :”Hả? Còn muốn cái gì?”
Giản Phàm nhìn đồng nghiệp cũ, nghiêm túc nói: “ Tôi nói này, các anh phải hỏi đặc trưng diện mạo, vũ khí, rồi đập phá thế nào chứ, hình như anh chưa hỏi? Hơn nữa anh nhìn hộp cơm đi, căn bản không phải của chúng tôi, chúng tôi bán hết rồi, đây rõ ràng là có kẻ tới sinh sự, đổ ra đây làm người ta hiểu lầm, vừa đánh người bị thương lại cướp tiền giữa ban ngày, đây không phải chuyện nhỏ.”
“ Được, tôi cũng không nói là chuyện nhỏ, vậy anh miêu tả diện mạo đặc trưng của chúng xem. “ Tên cảnh sát ngang nhiên chất vấn người không có ở hiện trường:
Giản Phàm hết sức nhẫn nại nhắc: “ Đồng chí, đây không phải chuyện nhỏ, trộm 800 đồng có thể lập án, mà chung tôi mất hơn 1 vạn, đây rõ ràng là dùng hung khí cướp bóc, là vụ không nhỏ đâu.”
“ Chẳng lẽ anh nói đại án là đại án à?” Tên cảnh sát nãy giờ lo giữ trị an bên ngoài đi vào: “ Các người nói hơn một vạn là hơn một vạn à, hơn là bao nhiêu, một vạn mốt hay một vạn chín? Có chứng cứ không? Bây giờ xã hội hài hòa, đừng có nói dối.”
Mộng Kỳ tức giận đi tới nói: “ Chúng tôi rõ ràng mất một vạn sáu, tôi đã khai rồi.”
“ Chị dâu, cứ bình tĩnh.” Giản Phàm giữ vai cô, vẫn hết sức từ tốn nói:” Vậy chuyện này các anh định xử lý ra sao?”
“ Đợi thông báo, người bị thương mai tới đồn lấy lời khai, còn cách anh thì quét dọn đi.” Tên cảnh sát lấy lời khai tử tế được một chút, nói nhỏ với Giản Phàm một câu: “ Này ông chủ, tôi thấy anh cũng là người hiểu chuyện đấy, chắc là từng lăn lộn trong giới rồi, đừng chọc vào người không nên chọc, làm khó chúng tôi, nơi này hỗn loạn như vậy, chúng tôi đi đâu mà tìm chủ sự.”
Hẳn là vì vết xẹo của mình, Giản Phàm thấy lời hắn có ẩn ý, thái độ thay đổi hắn mỉm cười:” Anh nói thế tôi không hiểu, tôi mở quán một tháng mười ngày, chưa chọc vào ai.”
Viên cảnh sát kia lắc đầu:” Khả năng bao nhiêu bắc nồi lớn bấy nhiêu, đây không phải chỗ để anh kiếm cơm đâu, tôi khuyên anh thu dọn đi đi, đổi nghề có khi không sao.”
Giản Phàm khoác vai cảnh sát, mỗi tấy một người, chiều cao mét tám, áp đảo hai tên hiệp cảnh gày gò, giọng thân thiết như anh em:” Hai vị vất vả rồi, cám ơn, mai tôi mời khách.”
“ Đừng lôi kéo quản hệ với chúng tôi, vô ích thôi, ở phố này sáng không thiếu lưu manh, tối không thiếu gà, có chuyện ai cũng tránh, đừng trách chúng tôi, trừ người trong quán của anh không có ai đứng ra làm nhân chứng, chúng tôi làm thế nào? Bắt được thì sao, lần sau chúng tới anh còn phiền hơn đấy. “ Một cảnh sát gỡ tấy Giản Phàm rằ, xem chừng không muốn dính dáng gì hết, rút dùi cui toét còi chỉ số quần chúng còn lại đuổi hết đi.
Giản Phàm vẫn nhiệt tình tiễn hai hiệp cảnh ra ngoài xe: “ Hai vị còn chưa thỉnh giáo tên tuổi, mai tôi tới đồn phải tìm ai?”
“ Tôi là Lý Nhất Chi, cậu ta là Thương Trác Minh, phòng trực ban đồn công an Đại Doanh Bàn, mai tới trước 9 giờ. “ Lý Nhất Chi vào xe đóng cửa lại:
“ Anh Lý, trước kia làm sửa xe hả? “ Giản Phàm vịn tấy cửa sổ xe, đột ngộ hỏi: “ Còn anh Thương, trước kia lái xe đúng không?”
“ Sao anh biết? “ Cả hai cùng kinh ngạc:
“ Lái xe tắxi có ánh mắt khác người thường, không nhìn về phía trước, mà nhìn sang hai bên, vì sao? Vì đó là thói quen kéo khách. Còn anh Lý, càng đơn giản, nhìn ngón tấy anh, quảnh năm bị dính dầu xe, phải dùng bột giặt để rửa, da bị tổn thương, khớp ngón tấy lại to ... Đúng không?” Giản Phàm chỉ rằ, nghe có vẻ đơn giản:
“ A, có tài đấy ... Nhưng làm quen với chúng tôi cũng vô ích thôi, mai đi tìm đồn trưởng của chúng tôi đi.” Họ Thương càng thêm tin ông chủ này từng lăn lộn giang hồ mới có ánh mắt độc như vậy:
“ Tôi nói thế để các anh biết, mắt tôi chuẩn lắm, đồn các anh căn bản không muốn giải quyết chuyện này chứ gì, hai mấy phút mới phái người tới, lại là hai hiệp cảnh, rõ ràng là tới cho có. “ Giản Phàm cười nhạt: “ Tôi không định nhờ các anh xử lý vụ này, các anh không làm nổi.”
Nghe câu này hai hiệp cảnh thần sắc thiếu tự nhiên, họ Lý thấy xung quảnh không có ai, hạ giọng: “ Oai quá nhỉ, anh có ý gì, coi thường chúng tôi à? Muốn đồn trưởng tới xử lý sao?”
“ Không không, chút tổn thất này với tôi chưa là gì, quán tôi nhân viên 2000, quản lý 4000, tôi và hai anh có duyên lắm, hay là tới quán tôi làm việc đi? Làm hiệp cảnh mỗi tháng chỉ được có 1200 đúng không?”
“ Anh có bệnh à?” Lý Nhất Chi bị vạch trần thu nhập ít ỏi, thấp hơn cả nhân viên quán cơm, liền đỏ mặt mắng:
“ Bệnh nặng.” Họ Thương cũng tổn thương tự tôn, hiệp cảnh nhìn thì oai phong, bi ai chỉ bản thân biết, nghiến răng kết luận một câu phong xe đi luôn: