Chương 045: Thương đồ có hiểm. (4)
“ Đừng vòng vo, nói xem tôi có thể kiếm được bao nhiêu? “ Giản Phàm đẩy mấy bức ảnh về, thái độ chẳng vì được nịnh bợ mà hữu hảo hơn:
Hà Phương Lộ lấy từ túi xách ra một bản kế hoạch đưa Giản Phàm, giải thích: “ Ý hướng đại khái là thế này, nếu như đóng gói bán cho các siêu thị trong tỉnh, ước lượng tiềm lực thị trường chừng 300 tấn, nếu chúng ta đầu tư từ 500 tới 1000 vạn xây nhà xưởng, cùng trang thiết bị và chi phí vận hành nửa năm đầu tiên tầm 300 vạn, dự kiến 18 - 24 tháng thu hồi vốn ...”
“ Dừng, nói vấn đề tôi quản tâm đi.” Giản Phàm ném bản kế hoạch sang bên:
Tiết Hán Dũng nghe mà thầm thất kinh, không còn nhắc nhở thái độ của Giản Phàm với chị dâu nữa, té ra thằng này đang có bảo bối trị giá cả ngàn vạn, thực sự không nhìn rằ.
“ Dùng kỹ thuật nhập cổ phần từ 15 - 20%, chúng ta có thể thương lượng ở cơ sở này, đây là chuyện hai bên cùng có lợi, tôi mong cậu cân nhắc. Giản Phàm, với cách làm hiện giờ của cậu, đạt tới mức độ đó phải 10 năm, vì sao không đi đường tắt?
Hà Phương Lộ khuyên nhủ:
Tiết Hán Dũng cũng xúi bẩy: “ Lão nhị, đừng ngang nữa, chuyện tốt thế này đốt đèn lồng khó tìm, chị dâu quản tâm tới cậu, chứ người khác thèm vào để ý tới cậu.”
Trên thực tế chuyện này phải nói ngược lại, Giản Phàm có thể tùy tiện tìm bất kỳ ai để hợp tác, Cửu Đỉnh không phải đối tác tốt nhất. Hà Phương Lộ quảy sang lườm Tiết Hán Dũng, làm hắn hậm hực im ngay, kỳ thực quản hệ hai người mới ở giai đoạn tìm hiểu thôi, chưa có gì chắc chắn, nên mới sốt sắng thể hiện như vậy.
“ Lão đại, trên thương trường không có cha con, anh đừng xen vào việc này. “ Giản Phàm nhếch mép: “ Tổng giám đốc đâu sao không tới mà phái một phó trong với trợ lý, không thấy quy cách không tương xứng à? Không sợ tôi lại cho một cái phối phương giả sao?”
“ Giám đốc Tằng của Uy Thịnh là bạn tổng giám đốc chúng tôi, cô ấy có nói chuyện này, chúng tôi vốn không tin ... Nhưng có người hiệp hội ẩm thực ở Quế Viên từng ăn hoa soạn, hoa soạn là một bí truyền của ngự trù La, vì thế tôi chuyên môn đi xác nhận, có điều anh đã đi rồi.” Trương Khải chân thành nói:
Giản Phàm "ồ" một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, Trương Khải còn tưởng y sắp đưa ra quyết định, ai ngờ Giản Phàm lại mỉa mai: “ Tằng Nam và Tương Cửu Định gian díu với nhau à? Sao bí mật gì cũng nói thế?”
Tiết Hán Dũng nghe Giản Phàm nói mà tái mặt, không nói Tương Cửu Đỉnh là ông chủ của bạn gái hắn, Tằng Nam trong giới bất động sản là kiêu hùng một phương, sao ăn nói như thế? Hà Phương Lộ cố nén cười, Trương Khải lúng túng sớm biết gặp lại thế nào cũng phải đối diện với thái độ bất thiện của Giản Phàm, mập mờ nói: “ Ông chủ Giản, chúng ta nói chuyện làm ăn thôi được không, tôi thấy Tương giả cũng không hề bạc đãi anh mà .. Đây là ý hướng, người làm ăn thấy cơ hội thì phải thử, đúng không?”
“ Sao chưa nói ra ẩn ý luôn đi.” Giản Phàm đột nhiên làm một câu:
“ Ẩn ý gì? “ Trương Khải và Hà Phương Lộ không hiểu:
“ Là có phải Khách sạn Cửu Đỉnh kinh doanh không tốt không? Bây giờ ngành nghề này cạnh tranh khốc liệt, Cửu Đỉnh riêng chuyện rửa tiền bị hành cho khốn đốn chứ gì? Năm ngoái tôi xem danh sách khách sạn trong tỉnh, Cửu Đỉnh bị hạ mất một sao, chỉ còn 3 sao, giờ gần như thành khách sạn đại chúng rồi. Các vị tập trung vào nghề của mình đi, đừng giở mấy trò bàng môn tà đạo rằ. Ví như nhìn tôi đi, thành thực bán cơm hộp, hơn nữa thanh danh La giả bị trò lửa đảo của các người làm vây bẩn rồi, không dùng được nữa đâu .” Giản Phàm ở một số chuyện rất rộng rãi, nhưng có chuyện thù rất dai, như ở chuyện này, nhìn vẻ mặt thất kinh của Trương Khải và Hà Phương Lộ là biết mình bất hạnh nói trúng rồi.
Nói tới đây Trương Khải không muốn ở lại thêm mất mặt nữa: “ Làm ăn không được còn tình nghĩa, ông chủ Giản không cần nói nặng lời như thế chứ, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, những lời này sẽ chuyển cho tổng giám đốc.”
“ Cũng không phải là không được. “ Giản Phàm lại bất ngờ trở giọng:
“ Là sao?” Hà Phương Lộ bị y làm mất phương hướng:
“ Vì thứ này mà tôi thiếu chút nữa mất mạng đấy, Tằng Nam không nói với Tương Cửu Đỉnh à?” Giản Phàm nghiêng đầu chỉ vết xẹo: “ Nói xem tôi có thể đem mạng ra đổi tiền tiêu không? Kỳ thực tôi muốn dùng thứ này ngày ngày làm món ngon cho vợ ăn, kỳ thực chỉ cần có người lên tiếng, tôi đưa ngày cho cô ấy không chớp mắt.”
“ Thì ra cậu vẫn chưa quên chuyện cũ. “ Hà Phương Lộ ngăn không cho Tiết Hán Dũng can thiệp linh tinh, tới mức này chỉ còn cách cáo từ:
Đột nhiên Hắc đàn vội vội vàng vàng chạy từ dưới lầu lên hô to: “ Oa ca, cửa hiệu ở Đại Doanh Bàn bị người ta đập phá rồi, tiền bán hàng bị cướp mất.”
Mọi người đều cả kinh, điện thoại của Giản Phàm cũng reo lên, là Xảo Linh, hỏi vội: “ ... Có bị thương không ... Biết rồi, anh tới ngày ... Giám đốc Trương, chị Hà, chúng ta gặp nhau không bằng hoài niệm, tôi từng nói gì nhỉ, gặp các người là tôi xui xẻo ... Giờ quán bị đập, nói không chừng mai thôi tôi trắng tấy về quê rồi ... Hắc Đản, đi.”
Đây là lý do tốt nhất để không từ mà biệt, Giản Phàm xuống lầu, dặn dò đầu bếp vài câu, chú ý đóng chặt cửa, không đi lung tung, sau đó dẫn Hắc đàn lên xe vào thành phố.
“ Có thật không thế? Sao em trông cậu ấy có vẻ dửng dưng? “ Hà Phương Lộ hỏi Tiết Hán Dũng:
“ Không giả được đâu, chuyện cắt điện cắt nước đuổi khách nhiều lắm, cậu ấy là hộ ngoại lai, đâu dễ đứng chân ở đó, làm ăn bình thường chẳng ai để ý, làm ăn tốt như ăn cướp thế, không có vấn đề mới là lạ.” Chính Tiết Hán Dũng tìm cho Giản Phàm địa điểm đó, biết ít nhiều, Giản Phàm cố chấp muốn thuê, giờ xảy ra sự cố rồi.
Không phải giả, thực sự có người tới phá quán.
Tan hoang, khắp nơi tắn hoang ..
Đến quán thì đã 17 giờ 20 rồi, chợ nhân lực đã đóng cửa, nhưng quán thì lại náo nhiệt như chợ, hơn trăm người bao vây xung quảnh, cả chiếc xe cảnh sát cũng bị đám đông nhấn chìm, thời buổi này bất kể xảy ra chuyện gì cũng có người đứng xem.
Không chỉ xem còn chỉ trỏ bình luận, nới nơi này từng hỏa hoạn 1 lần bị đập phá hai lần, đây là lần thứ 4 người ở đây gặp xui xẻo rồi. Ở cái quốc giả vĩ đại này, ngày cả chuyện bao vây cơ quản công an, bao vây chính phủ còn xảy rằ, đập cái quán nhỏ có gì hiếm, nhiều người tiếc không tận mắt thấy, chỉ có thể nghe kể lại cảnh tượng hùng tráng mười mấy người xông vào quán.
Tàn dư của cảnh hùng tráng đó vẫn còn, khoảng trống trước quán bị chất đống cơm, thịt, thức ăn, hộp cơm, xanh đỏ, mỡ và canh chảy lênh láng, trông rất phản cảm.
Nơi này thuộc quản lý của đồn cảnh sát Đại Doanh Bàn, bên ngoài là cảnh sát chừng 25, 26 quát tháo dọn đường, giải tỏa ách tắc giao thông.
Giản Phàm nhìn một cái biết ngay, là hiệp cảnh.
Hai người vội vàng tới gần hiện trường, nhìn rõ hơn, hộp cơm vương vãi, nồi đung chân gió bị đập bẹp, cơm nước tuy ngon, nhưng giờ vứt đầy đất bị người ta dẫm quả dẫm lại, nhìn bẩn thỉu buồn nôn.
“ Con mẹ nó chứ! “ Hắc đàn không ngờ mình vừa rời đi hơn một tiếng mà thế này, nghiến răng chửi:
Tên hiệp cảnh tai thính chỉ tấy quát: “ Nói cái gì, nói to lên xem, chửi ai đấy hả? Có phải chuyện này liên quản tới anh không, muốn gây sự hả?”
Giản Phàm kéo Hắc đàn quả một bên, ôn hòa nói: “ Đồng chí cảnh sát, quán này do tôi mở.”