Chương 046: Hội nghị ở đâu cũng như nhau.
Xe đi tới đường Ngũ Nhất, Phí Béo có vẻ là tới mua cái gì đó, bỏ Giản Phàm lại đi mất, Giản Phàm một mình lang thang, kiếm quán ăn nhỏ ăn sáng, không có thằng béo bên cạnh làm phiền thì lòng lại nặng trĩu, nhớ tới những lời của Hương Hương, lòng cứ chực nổi lên ý nghĩ nào đó, không dám chắc.
Không phải mình không chịu phấn đấu, mà mình làm được không? Không phải mình không nghĩ cho tương lai, mà nghĩ rồi nhưng chưa có đáp án.
Không biết làm đại biểu anh hùng của đồn công an lĩnh thưởng có cảm giác gì? Bình sinh lần đầu lên đài chủ tịch không phải để đọc kiểm điểm, lòng vừa nghĩ tới chuyện này, không rõ tư vị gì, mừng thầm? Có một chút, tiếc nuối? Có một chút, nếu Hương Hương ngồi dưới chứng kiến thì tốt rồi, lo lắng? Cũng có một chút, chưa bao giờ tham dựa trường hợp long trọng như thế, lo chứ.
Kệ đi, đến đâu hay đến đấy.
Đường Ngũ Nhất là một trong số đoạn phồn hoa nhất của thành phố Đại Nguyên. Ngũ Nhất, Thiên Phong, Quý Đô, Thiên Ngoại Thiên, mấy trung tâm thương mai có tiếng đều tọa lạc ở nơi này, cơ bản đều tiếp đãi những khách sộp mua hàng không thèm nhìn giá, thanh toán quẹt thẻ cái roẹt. Hôm trước Giản Phàm và Hương Hương đi dạo ở đây, học bốn năm nên quen đường thuộc lối rồi, cửa hàng ở ngoài mặt đường không mua nổi, đi vào những ngõ nhỏ chi chít cửa hàng bản sỉ mới là thế giới của họ, những nhãn hiệu danh tiếng bán ở cửa hàng lớn, nơi này đều có hết.
Giản Phàm chưa tới đại đội số một, nhưng ở đường Ngũ Nhất thì không khó tìm, chắc là trong ngõ nào đó, chứ không phải là ở mặt đường. Quả nhiên cái đại đội này có chút phong phạm đại ẩn vu thị, hỏi đường mấy người không ai biết, may là Thành Cương tới trước gọi điện thoại tìm, loanh quảnh một lúc tới tòa nhà Hoa Hâm, đi vào ngõ mấy trăm mét, nhìn thấy một loạt xe cảnh sát là biết đúng chỗ rồi.
Bốn phía con ngõ bị nhà cao tầng che kín mít, ngẩng đầu lên thấy bầu trời trằng nhờ chật hẹp, bụi mù đô thị đấy, chẳng phải sương đâu. Ánh sáng đã không tốt, cái đại đội này còn tường cao sân sâu, có chút âm u, cổng treo biển "Công an nhân dân", dưới là tiêu chí của đại đội hình cảnh số một, hai hàng tiểu lâu đá xám màu, càng nhìn càng không thấy thoải mái.
Kỳ thực Giản Phàm chẳng có mấy thiện cảm với cảnh sát và cơ cấu công an, những nơi đồn công an, nhà tạm giam, nhà giam, y đều biết, biết càng nhiều, thiện cảm càng ít. Làm việc nửa năm ở đồn công an, thường xuyên có trộm cắp lưu manh lặt vặt bị dân cảnh hoặc quần chúng bắt được đưa lên đồn, vừa vào đồn là thế nào cũng chiêu đãi một trần dùi cui cùi chỏ, cứ đánh một trận rồi tính sau, đó là phương thức xử án tiêu chuẩn nhất của đồn công an cơ sở. Nếu vào đội hình cảnh thì càng không phải nói nữa, Giản Phàm từng cùng hiệp cảnh trong đồn đưa một đôi cắt trộm cáp thông tin tới đội hình cảnh, hai thằng đó ở đồn cắn chặt răng, cả nhân chứng vật chứng đầy đủ mà còn dám cãi. Vào đội hình cảnh chưa tới một giờ, khai sạch sành sanh cả chuyện chưa làm cũng nhận, còn tố cáo một đống đồng nghiệp, khi hai tên đó bị đưa rằ, thấy ai mặc cảnh phục là run cầm cập, đoán chừng chấn thương tâm lý rồi, Giản Phàm nghĩ thôi đã sợ.
Nói thật, làm để kiếm tiền lương còn được, chứ làm cảnh sát thật thì Giản Phàm ngán lắm, biết càng nhiều về cái nghề này càng phản cảm, vì cái nghề này hủy hoại nhân tính, suốt ngày tiếp xúc với kẻ tâm lý vặn vẹo, lâu dần, tâm lý mình cũng vặn vẹo theo, hoặc trơ lỳ như gỗ đá.
Tiếc là cuộc sống của mình không có quyền tự quyết, phải nghe mẹ.
Có lẽ là hoang mang với tiền đồ, có lẽ bị những lời của Hương Hương vào buổi sáng làm kích thích, Giản Phàm thở mạnh một hơi, đi thẳng vào. Bên trong sân, Tiêu Thành Cương từ xâ nhìn thấy Giản Phàm chạy tới, hôm nay ăn mặc khá lắm, cảnh phục được là thẳng tắp, mũ cũng ngày ngắn, không giống bộ dạng lấc cấc lưu manh thường ngày, kéo tấy Giản Phàm nói: “ Oa ca, sao giờ anh mới tới, hôm nay cục trưởng Lương của cục công anh thành phố tới đấy, cậu em nói, chúng ta đại biểu đồn công an Thành Quản lên phát biểu, anh mau chuẩn bị đi.”
“ Hả? Sao mày không nói với anh?”
“ Thì em cũng mới biết thôi, đơn giản thôi mà, lãnh đạo chỉ đạo tốt, đồn bồi dưỡng tốt, đội ngũ của chúng ta có khuôn mẫu tốt, nên chúng ta được cảm nhiễm. Những lời đó Oa cả mở mồm ra là nói được mà, đây là sở trường của anh, không cần căng thẳng.” Thành Cương cười hí ha hỉ hửng:
“ Không phải căng thẳng, mà là sợ! Thành Cương, mày đứng có như khỉ đốt đít không ngồi yên được, nơi này đều là hình cảnh thật đấy, dám bắt tội phạm phải dữ hơn tội phạm, trong mắt họ , chúng ta là đám nhãi con, giữ mồm giữ miệng, đừng để người ta cười cho.” Giản Phàm ở trước mặt mẹ và bạn gái hơi đuối, chứ bình thường y rất đáng mặt đàn anh:
Thành Cương không nghe vào tắi, mặt cứ hất lên trời, xem ra đắc chí lắm, coi mình là anh hùng thật rồi.
Cảnh sát ra rằ vào vào mặt cảnh phục đều dáng vẻ bận rộn, mặt lầm lì, muốn hỏi cũng ngại, đứng một lúc chỉ có cảnh sát tên Quách Nguyên nhân ra hai người họ, dẫn tới phòng hoạt động ở tầng hai, rất rộng, đã có mấy chục người ở trong phòng rồi, mặt tường chính diện treo biểu ngữa " Đại hội biểu dương thành công vụ án cướp tiệm vàng Kimberley 11.8"
Toàn gương mặt lạ, không ai chú ý hai cảnh sát vừa vào là ai, Giản Phàm và Thành Cương kiếm chỗ ngồi ở hàng ghế cuối, im lăng chờ đời.
“ Nghiêm!”
Một tiếng hô bất ngờ, hơn bốn mươi cảnh sát đồng loạt đứng dậy, hai người Giản Phàm chậm mất nửa nhịp, tiếp đó nhìn thấy Tần Cao Phong dẫn bốn người, dáng vẻ lãnh đạo, vừa đi vừa gật đầu chào hỏi các cảnh sát vào hội trường.
“ Kính lễ! Quốc ca!”
Giọng như chuông đồng, không biết từ đâu phát rằ, Giản Phàm cao tới 1m8 mà đứng ở nơi này không khác gì bị bịt mắt, chẳng nhìn thấy phía trước, máy móc hát quốc ca, kính lễ, cảm giác quải quái.
Khung cảnh này, khí thế này, giọng hát trầm hùng, không khí trang trọng làm người ta sởn da gà, sinh nghiêm nghị, khác hẳn với đồn công an.
Đứng đồng loạt, ngồi cũng đều tăm tắp, tiếp đó là lời phát biểu dông dài, cục trưởng phát biểu xong thì tới chính ủy phát biểu, chính ủy phát biểu xong thì chi đội trưởng phát biểu, còn cả người chủ trì hội nghị, không biết quản chức gì. Trước nói tình thế, sau nói vụ án, rồi khích lệ, rồi vỗ tấy rào rào! Bốn người đều na ná nhau, trong đơn vị cũng học theo, án lớn tới mấy cũng là lãnh đạo cao độ coi trọng, các đơn vị đoàn kết, cảnh sát các tuyến quên ăn quên ngủ, cuối cùng là bắt hết kẻ xấu ...
Sau đó coi như xong, chuyện kinh tâm động phách tới đâu vào miệng lãnh đạo cũng thành hời hợt buồn ngủ, cơ bản không khác gì tổng kết ở đồn công an, chỉ có điều cấp bậc cao hơn mà thôi.