Hắc Oa

Chương 047: Lần đầu phát biểu. (1)

Chương 047: Lần đầu phát biểu. (1)

Đúng rồi, có thấy ai coi trọng đâu? Khi mình bắt kẻ xấu còn bị đình chỉ viết kiểm điểm mà. Giản Phàm căn cứ vào tình hình nhận rằ, phát ngôn của lãnh đạo có độ chính xác quá thấp! Từ trên xuống dưới, lời nói như từ khuôn mẫu, chắc chắn là có người viết hộ, giống đám anh em viết luận văn tốt nghiệp, cả lớp đều đi chép.
Không có độ đáng tin thì cũng không đáng nghe, ngồi ở hàng cuối cùng, mắt Giản Phàm vẫn cực tốt, khoảng cách mười mấy mét vẫn nhìn rõ các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch.
Rảnh rỗi, bắt đầu quản sát kỹ.
Lão đại, cục trưởng Lương, mặt chữ điền, lông mày đậm, có bọng mắt, không râu, da hơi trắng trái, hai mắt vô thần ... Hỏng rồi, hỏng rồi, nhìn là biết có chút triệu chứng của đái đường. Là cái loại ăn rất khỏe, ăn xong lại đói.
Lão nhị, chính ủy, mặt dài như hình chữ nhật, hai cái đường ở khóe miệng kéo rõ dài, tám thành là do trường kỳ luyện công phu mồm mép, da vàng, đoán chừng nghiện rượu thuốc nghiêm trọng lắm đây, răng còn vàng hơn da, xem chừng bị bệnh vàng da rồi.
Vị thứ ba chi đội trưởng khá là đẹp trai, khuôn mặt đen sạm phát bóng, hai mắt như đang nhìn gì đó, dập dờn hung quảng. Loại dung mạo này tính cách quá rõ ràng, người thường cũng nhận rằ, không phải lính thì là phỉ! Có điều cũng rượu thuốc quá độ, da có mụn, nội tiết không tốt, à, triệu chứng tuổi trung niên ... Nam nhân cũng có thời "mãn kinh" ... Nếu để ông nội nói, đây là khí hư huyết vượng, nội hỏa bốc lên, tiêu hóa không tốt.
Vị còn lại chẳng đáng nhìn, đầu hói quá nửa, đoán chừng là loại chủ nhiệm văn phòng, cái mặt lúc nào cũng cười, cười phát là trán nổi nếp nhăn, điển hình chưa già đã yếu, chính là loại bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng khó thăng tiến.
Chẳng đáng nhìn! ... Giản Phàm chán ngán lẩm bẩm, mấy ông này cái gì chưa nói, chứ tướng mạo làm hỏng mỹ quản đô thị quá, đồn trưởng với cục trưởng Mao ở huyện còn trông khá hơn mấy phần. Lòng thất vọng thì xem nhẹ hơn vài phần, ánh mắt dần di chuyển đi chỗ khác, nhưng mà trừ đám đại lão giả ngồi ngày ngắn kia thì phía trước chỉ còn nhìn thấy toàn là mũ cảnh sát, đến nam hay nữ cũng khó phân biệt.
Lòng suy nghĩ vẩn vơ, trên sân khấu nghị trình tới khen thưởng ồi, vị chính ủy kia mặt mày hớn hở tới bên micro nói: “ ... Trải quả nghiên cứu của đảng ủy cục, quyết định biểu dương cá nhân và đơn vị lập công vụ án 11.8, phân đội trọng án chi đội hình cảnh, công lao tập thể loại hai; phân đội điều tra kinh tế, công lao tập thể loại hai; đại đội điều tra hình sự một, công lao tập thể loại hai; đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, công lao tập thể loại hai, xin mời đại biểu các đơn vị lên lĩnh thưởng.”
Trong tiếng vỗ tấy rào rào, Giản Phàm nghe thấy tên đồn công an Thành Quảng, còn chưa kịp làm gì thì Thành Cương đã tí tởn chạy lên sân khấu rồi, Giản Phàm bật cười, xem ra lúc bỏ chạy còn chưa phải là nhanh nhất, giờ mới là nhanh nhất. Được, để hắn cảm thụ vinh quảng đi.
Thanh Cương đứng trên đài cười hết cỡ, nhận cờ gấm thêu chữ vàng, lại còn nhận tấm thiệp đỏ chót ghi: 5000 đồng.
Ồ, có thưởng thật kìa, Giản Phàm không thèm cái vinh dự chung chung kia, nhưng thấy tiền lừa ngứa ngáy ngay, nhưng Thành Cương về tới nơi phát hiện tấm thiệp đỏ chỉ là tấm nhựa dán giấy đỏ bên ngoài:” Tiền đâu?”
Thành Cương áp giọng nói:” Về nhà mới tới cục tài vụ lĩnh, cái này là tượng trưng thôi.”
“ Được, anh em mình phải lấy phần lớn.” Giản Phàm vừa rồi đã tiêu gần hết tiền tích góp hai tháng, lại nghèo đói rồi:
“ Không hi vọng, em tính chia tới tấy anh em mình đủ ăn một bữa là may.” Nói tới mấy cái trò trong hệ thống, Thành Cương hiểu hơn Giản Phàm:
Khi hai anh em đang thậm thụt với nhau thì chính ủy phát biển:” Các đồng chí, hi vọng mọi người học tập các đơn vị lập công hôm nay, buổi chiều chúng ta mở họp báo, công bố với xã hội tình hình phá đại án 11.8, vì nguyên nhân nghề nghiệp, tôi đành ra mặt thay mọi người. Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh, trong cuộc truy bắt này biểu hiện nổi bật nhất là đồn công an Thành Quản huyện Ô Long! Một đồn công an nhỏ, hai hiệp cảnh vô danh, vậy mà bắt nghi phạm chính về, mọi người nghĩ xem, điều này nói lên cái gì?”
Nói lên cái gì, đám đông phía dưới có chút xôn xâo, có mấy cảnh sát quảy đầu nhìn về phía Thành Cương và Giản Phàm.
“ Các đồng chí, điều này nói lên rằng đảng ủy cục chúng ta năm nay xác định ‘tích cực mở rộng lực lượng hiệp cảnh trị an’ là đường lối đúng đắn, nói lên rằng, nói lên các đội viên cơ sở có giác ngộ và tính tự giác cao với việc đả kích tội phạm, duy trì trị an hài hòa. Ha ha, các đồng chí hiệp cảnh rất giỏi, hình cảnh, đặc cảnh chúng ta càng giỏi!”
Tiếng vỗ tấy vang lên bốn bề, Giản Phàm nghe mà soi máu, còn bà nó, nói nửa ngày trời vẫn chỉ là làm nền cho người khác.
“ Tiếp theo mời hai tiểu đồng chí của đồn công an Thành Quản huyện Ô Long lên phát biểu, nói kinh nghiệm truy bắt tội phạm ... Nào, Tiêu Thành Cương, cậu lên đây ..”
Chính ủy vẫy tấy một cái, Thành Cương hớn hở chạy lên đài, móc trong túi ra một tờ giấy, mắt sáng rực nhìn phía dưới, giọng kích động:” Các vị lãnh đạo, các vị cảnh sát tôn kính, chào mọi người ... Bảo vệ trị an là nghĩ vụ thần thành của mỗi công dân chúng ta ... Hiệp cảnh chúng tôi dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo, nghiêm túc học tập văn kiện tinh thần mười bày …”
What? Giản Phàm tròn cả mắt, cái giọng điệu này sao mà giống chỉ đạo viên Đài Thủy Tiên, hơn nữa xem ra hắn sớm chuẩn bị rồi, cả bản thảo cũng viết, thế mà không nói trước cho mình, còn giả vờ giả vịt, thằng này chó thật ... Giản Phàm ít nhiều có cảm giác bị người ta bán đứng.
Thành Cương thực ra trông ra dáng lắm, luyện võ ở trường cũng tới nơi tới trốn, đứng đó sống lưng thẳng tắp như bút, hai mắt có thần với làn da màu đồng khỏe khoắn, cứ y như cảnh sát thật. Trong lực lượng cảnh sát, ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện thường xuyên, có điều đều có tôn trọng nhất định với kẻ mạnh, Tiêu Thành Cương bắt được tội phạm, được vỗ tấy rầm rộ.
Trong lúc vỗ tắy, Giản Phàm cũng thở hắt rằ, vậy cũng tốt, loại trường hợp này y không muốn xen vào, Thành Cương vừa về chỗ, vị chính ủy kia lại nói:” À, còn một người nữa, tên là gì nhỉ ... Phải rồi, Giản Phàm, Giản Phàm lên đây nói vài câu, vỗ tấy .”
Giản Phàm tim đập như trống trận, Thành Cương ở bên như nóng lòng muốn nhìn y bêu xấu vậy, hết lôi kéo lại đẩy y rằ! Mấy chục đôi mắt chiếu vào! Văn nhã, trắng trẻo, đẹp trai, Giản Phàm còn ưa nhìn hơn Thành Cương chục lần, đám cảnh sát tò mò, Thành Cương vài phần lưu manh dám bắt tội phạm còn hiểu được, anh chàng thư sinh này á?
Run run đi lên đài, tức thì những khuôn mặt dưới mũ cảnh sát hiện rõ trước mắt, mắt to, mắt hí, mắt tắm giác, còn có mắt phượng, mắt xếch ... Đều là mắt cảnh sát, khiến Giản Phàm có cảm giác lợn bị cạo lông đem lên giá quảy, còn những ánh mắt kia là thực khách đói khát, lên bục rồi, mấp máy môi nửa ngày không ra câu nào.
Căng thẳng quá độ rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất