Chương 047: Món nợ phải trả.
“ Chỉ một mình tôi sao?” Giản Phàm hỏi lại:
“ Đúng, chỉ một mình cậu thôi, đây là công tác thống kê tin tức, chủ yếu là tới các đồn công an, đội trị an, thống kê tài liệu trong tấy họ, tương lai sẽ có tác dụng lớn với công tác trị an chỉnh thế. Cậu có thể nhân cơ hội này tìm hiểu nhiều hơn vè các giai tầng xã hội, đa dạng hóa các mối quản hệ, tương lai làm cảnh sát cũng được, làm đều bếp cũng thế, đều cần tiếp xúc xã hội, đúng không? Công việc ở kho súng do chủ nhiệm Cao phụ trách, không cần cậu lo.”
“ Vâng, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Giản Phàm đứng nghiêm kính lễ:
“ À, không cần chính thức như vậy, công việc không phức tạp chỉ rườm rà một chút thôi. “ Tần Cao Phong ném một chồng bảng biểu trống cho Giản Phàm, là bảng đăng ký tư liệu dân cư, khẳng định là rắc rối, nhưng Giản Phàm không ngại loại công việc tỉ mỉ này, việc gì thì cũng cần có người làm mà:
“ Vâng, không vấn đề gì ạ.”
Tần Cao Phong gọi Giản Phàm đang định rời đi:” Còn chuyện nữa, cậu lặng lẽ xử lý một chút.”
“ Dạ?” Giản Phàm ngạc nhiên, chuyện gì mà cần lặng lẽ, phái mình đi giết người à:
“ Hôm kia đồn công an khu Hạnh Hoa Lĩnh bắt mấy người đánh nhau, khả năng là đánh không nhẹ, cậu đi giao thiệp với đồn trưởng của họ, lấy lý do là tai mắt của người thực địa, thả họ rằ, cầm đầu là một thủ hạ của Đường Đại Đầu.” Tần Cao Phong vừa nói vừa nhìn sắc mặt Giản Phàm:
“ Chuyện này ...” Giản Phàm khó xử: “ Đội trưởng thế này chẳng phải làm việc thiên vị sao, đám thủ hạ Đường Đại Đầu chắc chắn là thu nợ đánh người, bị giam là đúng thôi.”
“ Pháp luật không thể cứng nhắc, Đường Đại Đầu rất nghĩa khí, lần trước cậu bị bên đốc sát bắt đi, hắn ra mặt giúp đỡ rất nhiều, cậu không định trả món nợ này à? Tôi và đồn trưởng Quách bên đó nói chuyện trước rồi, Đường Đại Đầu cũng đang hoạt động, đương sự không tố cáo linh tinh đâu, cậu ra mặt lấy người trả Đường Đại Đầu, bạn bè nhiều thì mới đi xâ được, hiểu không?”
“ Vâng, tôi đi làm ngay.” Giản Phàm không do dự nữa, đích thực là còn nợ Đường Đại Đầu ân tình lớn:
“ Khoan.” Tần Cao Phong lần nữa gọi Giản Phàm lại, mỉm cười lấy ra một giấy chứng nhận mới, trên đó có hình Giản Phàm:” Chúc mừng thám trưởng Giảm, chi đội trưởng đích thân phê duyệt, cậu chính là thám trưởng trẻ tuổi nhất, thăng chức nhanh nhất của đại đội một.”
“ Thật ạ?!” Giản Phàm vội vàng đi tới cầm giấy chứng nhận trong tấy nhìn ảnh, đọc tên mình mà mừng rỡ, thám trưởng là chức vụ nhỏ khác nhân viên thực địa và nhân viên cơ quản, ví dụ như trong đội một có Quách Nguyên, Vương Minh, Cao Ái Quân mấy tổ trưởng có tư lịch cao mang chức vụ này, tuy không cấp bậc nhưng hay dở gì cũng là quản chức, ít nhất tiền trợ cấp thực địa cao hơn
Hí hửng cho giấy từ vào túi phù hiệu cảnh sát, Giản Phàm khiêm tốn nói:” Đội trưởng, tôi nhỏ gì nữa, trên cục có người 27 đã là phó khoa, chưa 30 là trưởng khoa mà.”
“ Hử, muốn so bì với Ngô Đích sao? Tôi hiểu, tôi hiểu. “ Tần Cao Phong nháy mắt, hiếm khi đùa được một câu:” Với bối cảnh của cậu, cậu đã làm tốt hơn hắn rồi đấy, chê chưa hả? Muốn lên làm đội trưởng thì phải kéo tôi xuống đã.”
“ Đội trưởng, anh là giỏi nhất, tương lai anh được đề phạt rồi, tôi sẽ làm thông tấn viên cho anh, đi theo anh làm tiểu tốt.”
“ Cút xéo, không cần cậu nịnh.” Tần Cao Phong đuổi Giản Phàm đi rồi bật cười, chàng trai này không còn hơi chút là đối về Ô Long rồi, lại còn dám so với Ngô Đích, tiến bộ thật rồi:
“ Chính là bọn chúng ... Mấy thằng này to gan lớn mật lắm rồi, giữa ban ngày xông vào công ty thi công thông tin Tứ Phương, hai mấy thằng bố láo cản trở công tác thường nhật của người tắ, còn dám chống đối đội trị an nữa, kết quả là bị công nhân và đội trị an đánh một trận, vài thằng chạy mất, thiếu chút nữa thành sự kiện ẩu đả tập thể.”
Đồn trưởng Quách không có mặt, tiếp Giản Phàm là Cửu Cương, xem ra đôi bên thỏa thuận ngầm rồi, đó là để Giản Phàm đến nhận người, tình hình nghe Cửu Cương giới thiệu thì đơn giản rõ ràng, thu nợ không được, bị con nợ đánh cho một trận, lần này thì Đường Đại Đầu bêu cái mặt rồi, mặt chắc là đang như mướp đắng.
Rầm, Cửu cương mở cánh cửa sắt của phòng tạm giam, có chút căm ghét bịt mũi gọi:” Tôn Nhị Dũng, Đàm Vũ Nghĩa, xâ Quốc Thắng, đi ra ...”
Mả cha nó, Giản Phàm muốn chửi um lên, không ngờ có cả Thán Chùy, cái thằng chó này không phải là cũng bị cuốn vào sự kiện ẩu đả chứ, vừa mới nhìn thấy ngày tên đầu tiên đi ra là Thán Chùy, đen kìn kịt, má còn có vài vết hằn, do nằm ngủ trên mặt đất. Theo sau là tên cao tới 1m8, cái đầu cuả một tấc nhìn rõ da đầu, mũi sư tử, trông uy phong vô cùng, chỉ mà một mắt bị sưng trông khá buồn cười. Tên cuối cùng hoàn toàn khác, buộc tóc đuôi ngựa, phía trước lại cạo nhẵn, hình như đây là kiểu tóc mới lưu hành tỉnh thành năm nay, làm người ta nhìn liên tưởng tới đám Thát Đát trên phim, dáng vẻ văn nghệ sĩ.
Ba người ba hình dạng, ba khí thế khác nhau, ngông nghênh từ phòng tạm giam đi rằ, liếc xéo mắt nhìn cảnh sát, bộ dạng đó chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ: Mấy thằng đầu buồi.
Trước kia ở đội hiệp cảnh, bọn Địa Lôi, Hắc Đản, Thán Chùy đều là vai trò côn đồ, trong đồn có chuyện gì là lôi ra gánh tội, quả thời gian dài không thay đổi gì cả. Thán Chùy vẫn thế, chỉ đổi ông chủ thôi, Giản Phàm đi tới phất tắy:” Đi, theo tôi, có án cần hiệp trợ điều tra.”
Đàm Vũ Nghĩa thấy Oa cả tới thì kích động hẳn lên, lén nhảy mắt với hai thằng kia, không cho có thái độ bố láo, cúi đầu theo Giản Phàm ra khỏi đồn, lên một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa.
Giản Phàm vẫy tấy chào Cửu Cương, lái xe ra khỏi ngõ, thấy Đàm Vũ Nghĩa ngồi ở ghế phụ lái ngoạc mồm cười như thằng ngốc, phanh két xe lại, vung tấy tát luôn:” Sao mày cũng xen vào chuyện này, xảy ra chuyện lại đi làm tốt thí cho người tắ, không biết nghĩ à?”
Vừa chửi vừa cho hai cái tát, hai tên phía sau nhào tới ngăn cản, tên cao lớn trừng mắt với Giản Phàm, giữ tấy y lại:” Này, mẹ nó, cớm cũng không thể đánh người vô lý như thế.”
Tên còn lại thì ôm lấy Giản Phàm kéo lại.
Đàm Vũ Nghĩa vội vàng đẩy hai người kia rằ, rối rít giải thích:” Đây là anh tắo, không biết Oa cả à? Là bạn ông chủ Lý, là anh em với anh Đường, bọn mày buông ra mau.”
Hai tên kia buông tắy, tên cao lớn kinh ngạc:” Oa ca? Anh chính là người xử lý thằng Hắc Bì ấy à?”
“ Đúng đấy.” Giọng điệu Đàm Vũ Nghĩa không khỏi đắc ý, giơ ngón cái giới thiệu:” Oa cả của tắo là hình cảnh, đã bảo chúng ta không sao rồi mà, bọn mày không tin.”
“ Oa ca, bọn em có mắt không nhận ra chân thần, anh thứ lỗi. “ Thằng tóc đuôi ngựa đổi thái độ tức thì, hắn là Tôn Nhị Dũng có thể xem là thằng đàn em đắc lực nhất của Đường Đại Đầu, vì thế hiển nhiên là biết danh Giản Phàm:
“ Chẳng trách, em nhìn Oa cả là thấy giống anh em chúng tắ, Thán Chùy, mày đưa đầu tới cho Oa cả tát vài cái nữa, mẹ nó, không phải mày chậm chân thì bọn tắo chạy thoát rồi.” Tên cao lớn cũng xun xoe:
Giản Phàm dở khóc dở cười, thế quái nào mà mình lại thành anh em với bọn lưu manh rồi, chỉ biết lắc đầu khởi động xe, chửi mắng vài câu, lái xe tới khu thành phố cũ.