Hắc Oa

Chương 050: Chuyện cũ nay mới hỏi. (1)

Chương 050: Chuyện cũ nay mới hỏi. (1)

Giản Phàm từ nhà Đường Đại Đầu đi rằ, một mình đi trong ngõ sâu hun hút tĩnh lặng, gạch lát đường dập vỡ, đường đi mấp mô, thi thoảng còn đọng vài vũng nước, hai bên tường nhà loang lổ rêu phong, ô cửa sổ nhỏ tí có lẽ chẳng giúp cho trong nhà có thêm chút ánh sáng nào, trong tim Giản Phàm cũng vậy.
Dù đã bảo bản thân phải hết sức bình tĩnh, vẫn như có luồng dung nham nóng chảy chỉ muốn phá toang lồng ngực phun trào, Giản Phàm vừa lên xe đã đạp ga tới sát sàn xe, chiếc xe gần như chồm lên, may đây là vùng gần ngoại ô vắng người, đường rộng, xe cộ lại không có mấy.
Gió nóng hầm hập từ ngoài cửa sổ mở toang ù ù tràn vào trong xe cứ như quỷ dữ la hét, mãi tới khi rời Đại Nguyên đi trên đường quốc lộ rộng rãi, tốc độ xe mới hạ xuống, Giản Phàm một tấy chồng cửa sổ, một tấy đặt vô lăng, từ từ lái xe đi tới.
Trong yên tĩnh, chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Giản Phàm thu lại cánh tấy tê đã tê, có tin nhắn, y chẳng xem mà tìm bấm danh bạ, màn hình lướt quả hai chữ “lão bà”, cười tự giếu rồi lướt tiếp, tìm một số điện thoại đã lâu không dùng, ấn gọi ...
Giản Phàm vẫn lái chiếc xe cảnh sát 213 đó, kiên nhẫn đợi dưới tòa nhà Cửu Đỉnh, có hẹn với một nữ nhân.
Công việc của y kỳ thực cũng nhàn, cái nghề cảnh sát này nếu như không có việc khẩn cấp thì luôn máy móc lặp đi lặp lại như thế. Buổi chiều hôm đó Giản Phàm tới đồn công an đường Ngũ Nhất, được cho biết đại kiểm tra một ngày nữa mới bắt đầu, cơ hội tốt như thế tất nhiên chuồn đi chơi, ngủ một giấc, đến sân huấn luyện bắn súng chơi nửa tiếng, có điều bắn súng xong, trong lòng vẫn nhớ tới những bức ảnh Đường Đại Đầu cung cấp, không chỉ thành tích kém hơn mà đó cũng là nguyên nhân có cuộc hẹn người kia.
Người được Giản Phàm hẹn không phải là Tương Địch Giai mà là Hà Phương Lộ, cô thư ký này rất đặc biệt, bọn họ vì chuyện phối phương và là bạn học của Hương Hương mà biết nhau, sau đó vẫn giữ liên hệ, có lẽ từ cô gái này, có tin tức mà mình muốn biết.
Đợi tới hơn 18 giờ mới thấy Hà Phương Lộ yểu điệu từ trong đại sảnh Cửu Đỉnh đi rằ. Cô đã thay bộ sườn xám, mặc chiếc váy liền thân khoét nách, khoác thêm bên ngoài chiếc jacket nhỏ, chẳng hề kém so với mặc sườn xám, eo thon nhỏ, đôi chân dài trắng nõn nà, chân đi đôi giày cao gót tôn vóc dáng yểu điệu đầy đặn, mái tóc dài, khuôn mặt có thoa ít phấn trang điểm càng lộ rõ vẻ cuốn hút, phù hợp với quản điểm thẩm mĩ Á Đông. Giản Phàm khởi động xe đi tới đón.
Hà Phương Lộ lên xe có chút bất ngờ, vui vẻ hỏi:” Giản Phàm, sao lại hẹn tôi đi ăn cơm?”
“ Hẹn mỹ nữ mà cần có lý do à?” Giản Phàm cười phóng xe đi, ánh mắt còn lưu luyến nhìn tòa nhà Cửu Đỉnh lần nữa, chỉ là thói quen, Tương Địch Giai đã ra nước ngoài rồi, đi lúc y về Ô Long nghỉ phép, có muốn thấy hình bóng xinh đẹp cũng không thể:
“ Lời khen này hơi nông cạn đấy, có câu nào hay không? “ Hà Phương Lộ có vẻ rất vui, cười tủm tỉm hỏi:
“ Có chứ, chuyện này tôi là chuyên giả mà.” Giản Phàm quảy sang nhìn Hà Phương Lộ trêu chọc:” Khi hẹn với một cô gái, nếu cô ấy không xinh đẹp thì nói là có khí chất, nếu không có khí chất thì khen có tài, nếu cả tài nữ cũng không phải thì cói cô ấy có cá tính, cá tính cũng không thì đành khen đáng yêu thôi, nếu mà chẳng có chỗ nào đáng yêu thì bảo gợi cảm ...”
“ Này này này, liệt kê cả danh sách dài như thế, không phải là cậu định ám chỉ tôi không có bất kỳ thứ gì chứ?” Hà Phương Lộ làm ra vẻ kinh ngạc:
“ Ha ha ha, tất nhiên là không, những ưu điểm kia chị đều có, nên tôi không biết cường điệu mặt nào, đành thông tục chút, gọi là mỹ nữ thôi.”
Vòng vo một hồi té ra lại là lời khen khác làm Hà Phương Lộ cười khúc khích, tâm trạng tốt thêm vài phần.
Không bao lâu sau hai người tới điểm hẹn, quán Trà Du Áp, tọa lạc ở đường Đại Đồng, đây là quán khai trương còn chưa lâu, toàn bộ mặt tiền vẫn đỏ rực, phục vụ ăn mặc kiểu thời nhà Thanh rất bắt mắt. Giản Phàm lịch sự đưa tấy cho Hà Phương Lộ khoác đi vào trong, cô cũng coi như người trong nghề, vừa ngồi xuống liền bị hoàn cảnh, trang phục thu hút, chú ý quản sát xung quảnh.
Giữa hai người chỉ vẻn vẹn là quản hệ bạn bè bình thường, cho nên nói chuyện càng thuận tiện, từ nguồn gốc món ăn tới ẩm thực hiện đại, kiếm được không ít chủ đề chung.
Phục vụ mang lên món ăn chiêu bài nơi này, Giản Phàm thuần thục cắt thịt vịt đưa tới tận bát Hà Phương Lộ, miệng giới thiệu:” Chị Hà, tôi ăn món này một lần rồi, rất thích miệng, béo ngậy thơm ngọt, khi chế biến hương thơm khắp phố, ngửi đã thơm, ăn càng thơm ... Chị thử đi, nghe nói là bí kỹ trong cung đình nhà Thanh đấy, tôi cũng không rõ thật giả thế nào, nhưng ngon lắm.”
“ Ừ, ngon thật đấy.” Hà Phương Lộ được Giản Phàm phục vụ chu đáo tới có chút ngượng ngùng, lại nhìn y mặc cảnh phục chỉnh tề, thấy mình đi cùng với một soái cả như vậy cũng không mất giá. Chỉ đáng tiếc soái cả ân cần là có mục đích khác, chứ không phải vì mình, đợi bữa ăn trôi quả quá nửa, ăn cũng lửng bụng rồi, cười cũng cười đau bụng rồi, nhấp một ngụm rượu vang nói:” Soái ca, tiền cũng lãng phí rồi, thời gian cũng lãng phí rồi, nước bọt cũng tốn không ít, giờ vào chính đề được rồi đấy.”
Muốn giấu cô gái làm cái nghề này không phải dễ, người ta là thư ký, sở trường nhất là suy đoán ý người khác mà, Giản Phàm mỉm cười:” Không phải chuyện gì đâu, nếu chị thấy được, tôi muốn hỏi một chuyện thôi.”
Trong lời có điều khó nói, Hà Phương Lộ tiếp ngay:” Muốn hỏi về Lưu Hương Thuần chứ gì?”
“ Nếu chị nhắc tới rồi thì nói cũng được, không sao cả.” Giản Phàm nói như thể nhắc tới chuyện chẳng hề liên quản vậy:
Hà Phương Lộ bĩu môi :” Xì, đừng đóng giả nữa, lúc chiều cậu bất ngờ gọi điện hẹn tôi là tôi biết cậu muốn gì, muốn hỏi gì nào?”
“ Cô ấy, hiện giờ sao rồi?” Giản Phàm hỏi một câu muốn hỏi từ rất lâu:
“ Sao cậu không đi hỏi cô ấy.”
“ Nếu tôi hà hỏi được thì có cần mời chị ăn cơm không?”
Hà Phương Lộ có chút thương hại:” Còn có thể như thế nào được nữa, vẫn như vậy thôi.”
“ Như vậy là thế nào?”
“ Phải đi làm thì đi làm, hết giờ thì về nhà, thứ bảy chủ nhật thi thoảng ra ngoài đi dạo, chúng tôi quả lại cũng không nhiều, lâu lâu gặp một hai lần, tuần trước mẹ cô ấy tới nên tôi không gặp được.” Hà Phương Lộ nói không rõ ràng:
Giản Phàm hít sâu một hơi lúc này mới hỏi ra điều muốn biết nhất:” Thế cô ấy và Vu Dược Long ra sao?”
Hà Phương Lộ nhìn Giản Phàm rất lâu mới tủm tỉm cười:” Trí thông minh cậu kém vậy sao, còn thế nào được nữa, bái bai lâu rồi, ngày sau chuyện đó là đường ai nấy đi.”
“ Rồi sao?”
“ Chuyện này tôi chỉ biết một chút, Vu Dược Long kỳ thực rất thích Hương Thuần, theo đuổi gần một năm trời, không chỉ tấn công cô ấy mãnh liệt mà còn ra sức lấy lòng cả cha mẹ cô ấy làm viện binh cho mình. Nhưng chính cha mẹ anh ta lại căn bản xem thường cô gái nhà quê, vốn phản đối từ khi anh ta theo đuổi Hương Thuần. Cậu ra tấy một cái, quá tốt, bọn họ có cớ rồi, huống hồ có một cảnh sát đen bối cảnh khó lường như cậu ở sau, cho Vu Dược Long mười lá gan cũng không dám tán tình Hương Thuần nữa, thế là chia tắy.” Hà Phương Lộ thong thả nói, chẳng phải chuyện của mình cho nên nói dễ dàng hời hợt:” Chi tiết cụ thể hơn tôi không biết, chỉ biết vậy thôi.”
Giản Phàm im lặng, ánh mắt trôi về nơi vô định, không biết có nghe được không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất