Chương 050: Dương oai Đại Doanh Bàn.(2)
20 giờ, Cao Ái Quân dẫn người xông vào quán game bắt một tên nhuộm tóc trắng, tên này đặc trưng quá rõ, còn chưa kịp ú ớ đã bị ăn vài cái tát sưng mặt lôi ra xe, người chưa về tới đại đội 3 đã khai ra ba tên nữa, hiển nhiên là ăn đòn không nhẹ.
22 giờ 15, đội của Quách Nguyên vào KTV Tân Đại Tân, bắt luôn một đám 5 tên vừa phát tài đang đi cả hát chơi gái, vừa mở mồm hỏi bị đám cảnh sát xông vào như thú dữ đánh tối tăm mặt mũi, máu mồm máu mũi ròng ròng khai hết chuyện buổi chiều, còn lục được mười mấy viên thuốc lắc, tiền chưa quả ngày đã bị tiêu gần hết.
Chừng 0 giờ, căn cứ vào lời khai của những kẻ sa lưới, bắt được một trong số những tên cầm đầu là Sở Nguyên Sinh, biệt danh Bạch Diện, nhưng lại đen xì xì, bị chặn trong phòng tắm cùng một tiểu thư, lại thêm tội danh, mãi dâm.
4 giờ 30 phút sáng, từ lời khai của Bạch Diện, bắt được Triệu Cường ở gian nhà ngoại ô, Bạo Nha bị tóm ngày trên giường cùng nhân tình, trong nhà lục soát được nhiều công cụ quản chế và 4000 tiền mặt do cướp được, chưa tra hỏi gì đã đánh, ăn đòn suốt chặng đường về, sau đó là hỏi gì khai nấy, rất gọn.
Chẳng phải án gì lớn dính dáng tới mạng người, Triệu Cường nhận có mấy nghìn, không bằng tiền cướp được, tất nhiên không có nghĩa vụ bảo mật.
Đám Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Cao Ái Quân rời phòng thẩm vấn là tới thẳng phòng đội trưởng, đánh thức đội trưởng Cao đang chợp mắt trên ghế sô pha.
“ Khai rồi.” Quách Nguyên ném lời khai tới: “ Đội trưởng Cao, Viên Kỷ Binh của Tân Thế Giới là ai, vì sao huy động được nhiều lưu manh như thế?”
“ Chuyện này không rõ, đường Tiểu Doanh Bàn có cái hiệu ăn nhanh Tân Thế Giới làm ăn không tệ, chắc là muốn lũng đoạn thị trường. “ Đội trưởng Cao khách khí phát thuốc cho mấy đồng nghiệp đang nóng máu, người hút người không:
Cao Ái Quân tới lức này còn chưa nguôi giận: “ giả quyến cảnh sát mở cái quán nhỏ kiếm tiền đâu dễ dàng gì, đám người này khốn nạn quá mức rồi, không thể tha cho chúng.”
“ Đúng, đội trưởng Cao, anh đừng làm việc thiên vị đấy, nếu phán xử bất công, chúng tôi sẽ lại bắt chúng.” Vương Minh hùng hùng hổ hổ tuyên bố:
Đội trưởng Cao lần này chả làm gì mà vớ bở, khảng khái tỏ thái độ: “ Nếu Cao Phượng Kỳ tôi làm việc thiên vị, không cần bắt chúng, cứ bắt tôi, đừng nói đám lưu manh này, ngày cả Viên Kỷ Bình cũng không tha, bất kể hắn là ai, lần này đóng đinh hắn lên tường.”
“ Cám ơn anh, lần sau mời anh một bữa. “ Trương Chí Dũng khách khí một câu, chuẩn bị rút quân, dù sao người đã bắt được rồi, không thể khách át chủ nữa, giao lại cho đại đội 3 xử lý:
Đội trưởng Cao đứng lên tiễn, thuận miệng nói: “ Mọi người còn nhớ Giản Phàm ở đội trọng án không?”
“ Giản Phàm!? “ Một giọng cao vút lên, là Tiêu Thành Cương quảy ngoắt lại, sau đó lần lượt tới Quách Nguyên, Vương Minh đều ngạc nhiên: “Giản Phàm làm sao?”
Cao Ái Quân à một tiếng: “ Đó vốn là ngôi sao của cảnh sát chúng tắ, nhưng hết thời rồi.”
“ Anh mới hết thời. “ Nói xấu Oa ca, Tiêu Thành Cương tức thì không vui đốp chát ngay:
Trương Chí Dũng thắc mắc: “ Chuyện gì thế đội trưởng Cao, chúng tôi tất nhiên còn nhớ, ai quên cậu ấy được chứ.”
Đội trưởng Cao thở phào, thầm kêu may mà lúc đó không từ chối Giản Phàm: “ Mọi người chưa biết à? Cái quán ấy do Giản Phàm mở.”
“ Không phải, quán của nhà Bàn Nha mà. “ Quách Nguyên phản bác:
“ Không, chị Thời là chủ quán, nhưng ông chủ bên trên là Giản Phàm, tối quả còn cùng chị Thời tới báo án mà, cung cấp cả phim giám sát, đúng là hình cảnh chúng ta có khác, tính cảnh giác rất cao.” Đội trưởng Cao khen:
Á! Cả đám hình cảnh mắt sáng lên, với người đồng đội đặc biệt này, ký ức mọi người đều như mới, tức chức một cái là lặng lẽ biến mất không lời từ biệt, ai cũng tiếc nuối.
Rời khỏi văn phòng đội trưởng, không hiểu sao không khí trầm hẳn xuống, chỉ có Tiêu Thành Cương một mình cười ha hả như điên, cười hồi lâu phát hiện mọi người nhìn mình, vội ngừng cười: “ Nhìn cái gì, mọi người không vui à? Các anh em, đại hỉ, đại hỉ, sau này có chỗ ăn cơm rồi miễn phí. Ha ha ha, về ngủ thôi, mai thế nào tôi cũng phải lôi anh ấy rằ, làm cho chúng ta mười mấy món. Mọi người đợi điện điện thoại của tôi, để bụng sẵn đi ...”
Quách Nguyên gãi đầu gãi tắi, dừng chân lại, nhìn quảnh: “ Mọi người có thấy lạ không? Tôi cảm giác chúng ta bị chơi một vố.”
“ Không thể nào. “ Vương Minh có chút bán tín bán nghi:
“ Mọi người xem Giản Phàm dùng toàn giả quyến cảnh sát làm nhân viên, toàn là người chúng ta không thể không quản, nghĩ mà xem, buổi chiều lưu manh gây sự, đêm là cả đám vào đồn. Chúng ta bận rộn cả đêm, giúp cậu ta dương danh lập vạn giới giang hồ, chẳng phải sau này bọn lưu manh thấy mặt cậu ta đều phải tránh mặt à? ... Đã chuyện gì dính tới Giản Phàm là không có chuyện tình cờ, tên đó mưu tính cực sâu xâ ... Quán nhỏ như vậy, bán vài hộp cơm rẻ tiền, sao dùng camera giám sát chất lượng cao?” Quách Nguyên càng nói càng thấy có vấn đề, hắn bị Giản Phàm lừa quá nhiều rồi, tất cả người xung quảnh y, từ đồng nghiệp tới nghi phạm đều bị lừa chóng mặt:
“ Bệnh nghề nghiệp của anh nặng quá rồi đấy. “ Cao Ái Quân trách:
“ Tôi cũng thấy hơi hơi thật, nhưng mà thế thì cũng giống tiên tri quá.” Trương Chí Dũng hiện là đại đội trưởng trẻ nhất, trước kia vài vụ án phối hợp với Giản Phàm, biết bản lĩnh của y, cảm thụ không quá sâu:
“ Liệu có phải chúng ta tâm tư u ám quá không?” Vương Minh vẫn ngờ ngợ:
Tùy Hâm là bạn học ở trường cảnh sát sau hai năm rèn luyện đã thành thẩm vẫn viên thích hợp, mồm mép tiến bộ không ít: “ Chúng ta phân tích tâm lý của Giản Phàm xem nhé, người thoát khỏi luyện ngục, đại bộ phận mang hơi quỷ, không giống người thường ... Giản Phàm lại ưu tú như thế, giờ không có bộ cảnh phục trói buộc trên người, cậu ta nếu sống bình lặng đã đành, nếu tham giả thương trường, thế nào cũng là một kiêu hùng.”
Tiêu Thành Cương thấy cả một đám đồng đội đều nói xấu Oa ca, chỉ trích: “ Bỏ đi, bỏ đi, khỏi ăn uống gì hết, ở cùng với mấy người đúng là muốn bực mình ... Oa cả làm gì sai nào? Bàn Nha thất nghiệp mấy năm, chị Mộng Kỳ công việc thì tạm bợ, dì Thời suốt ngày đánh mạt chược giải sầu, anh ấy giải quyết được cả ba vấn đề lớn, các anh giỏi giang thế sao không giúp họ đi. Mẹ nó, chỉ nói mồm ... Cả anh nữa Tùy Hâm, hơi quỷ cái buồi, Oa cả mới là người, cả đám chúng ta không bằng quỷ.”
Nói xong tức giận lên xe đi một mình.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau không nói nữa, sau trận Tiểu Chương Hà, Tiêu Thành Cương được chi đội trọng điểm bồi dưỡng, kế thừa ưu điểm dám chống lại cả đội trưởng lẫn chi đội trưởng của Giản Phàm năm xưa, cực kỳ ngang ngược, người bình thường không dám tranh chấp với hắn, có điều hôm nay cảm thấy hắn có lý, vừa rồi nghĩ xấu về Giản Phàm, lòng hơi xấu hổ.
Có điều thực sự là không hề nghĩ xấu.
8 giờ sáng, khi tất cả mọi thứ dường như đã sóng yên biển lặng, Giản Phàm an bài mọi thứ xong xuôi, nhìn máy hút gió và lò nướng điện chạy ầm ầm, nhìn mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng mới chặn một cái xe chở rằu đi vào thành phố, bắt tắxi đi tiếp tới tiểu khu công an, đón Thời Kế Hồng chuẩn bị đến đồn công an.
Hình cảnh làm việc có một cái hay, đó là bất kể chuyện lớn thế nào, ảnh hưởng ra sao thì cũng không ai biết, hôm quả một phen ra tấy như sấm sét, đoán chừng người đương sự vẫn chẳng biết gì.