Chương 051: Bữa ăn lúng túng. (3)
Câu trả lời của Giản Phàm làm Tương Địch Giai cũng khựng người, còn chuẩn bị dùng món canh này để dẫn dắt đề tài, nhưng một thì ngốc, một thì giả ngốc, phản ứng hai người hết sức khác thường làm cô không hiểu ra sao, quảy đầu nhìn anh mình.
Tương Cửu Đỉnh hơi ngả người tới: “ Mấy món hai cậu vừa ăn đều là món chiêu bài của nhà hàng, chúng tôi bình thường ra món ăn thường mời một số danh giả ẩm thực nếm thử, hôm nay phá lệ mời hai cậu đánh giá. Thế nào? Tôi thấy hai cậu kiệm lời quá.”
“ Không phải, không phải ... “ Phí Sĩ Thanh lắc đầu quầy quậy, cực lực phủ nhận: “ Tôi chỉ biết ăn, anh đừng hỏi tôi, cái gì cũng ngon cả.
“ Vậy thì ăn thêm một chút.” Tương Địch Giai có vẻ rất chiếu cố tên béo, vừa nói vừa gắp thêm vào món vào bát hắn:
“ Vậy để tôi giới thiệu, quả tươi bốn mùa, tôm nướng ván sắt, hến sào hẹ, tỏi băm trân châu, cải bắc thải hấp cá vược, rằu lục phân, và thêm món cuối cùng là canh ngào ngư, tổng cộng là sáu món hải sản, đều là món chiêu bài của chúng tôi. Nếu ở thành phố duyên hải thì không hiếm, nhưng ở nội địa là cực phẩm.” Tương Cửu Đỉnh một tấy đỡ khuỷu tắy, một tấy chậm rãi chỉ từng món giới thiệu, như đợi họ ngạc nhiên:
“ Á, canh bào ngư, vậy té ra là bào ngư à? Sao không nói sớm, tôi còn chưa thưởng thức ra mùi vị.” Phí Sĩ Thanh hối hận không thôi, bộ mặt thất vọng không thuả Trư Bát Giới ăn nhân sâm:
“ Không sao, mang cho anh Phí đây thêm một phần.” Tương Cửu Đỉnh rất thỏa mãn với phản ứng này, chỉ huy phục vụ đi, nhưng tinh ý phát hiện khóe môi Giản Phàm nhếch lên, hình như có vài phần xem thường, ngạc nhiên hỏi:” À .. Giản Phàm, cậu thì sao?”
“ Không tệ.” Giản Phàm không tỏ thái độ:
Tương Địch Giai nghi hoặc nhìn Giản Phàm nãy giờ, cô không hiểu, biểu hiện của Giản Phàm hôm nay hoàn toàn khác với ở huyện Ô Long, cứ như hai người khác nhau, chàng trai nói chuyện dí dỏm sinh động, còn êm tai hơn anh mình đâu rồi?
Còn chưa kịp lên tiếng thì Tương Cửu Đỉnh tự khen:” Món canh này mới là chí bảo của nhà hàng, mười mấy vị lãnh đạo trong tỉnh đều ghé quả, bí thư Vinh của kỷ ủy tỉnh còn đích thân đề tự, chủ tịch Trần xưng là nhà mỹ thực số một hội liên hiệp kiều báo cũng khen không thôi. Bình thường mộc chén nhỏ này bán với giá 888 đồng, là món cực phẩm trong các loại canh. Bếp trưởng được tôi mời từ Phúc Kiến tới ...”
Người này không biết ăn, Giản Phàm nghe ra chín phần rồi, Tương Cửu Đỉnh chỉ biết khen ngon thế nào, mà không nói được ngon ở đâu, nghe là biết người ngoài nghề, y đoán ra từ đầu rồi cơ, giờ càng khẳng định.
“ Đúng thế.” Phí Sĩ Thanh cười nịnh phụ họa, quảy sang kéo cả Giản Phàm vào cuộc:” Oa ca, thế nào?”
“ Ừ!” Giản Phàm đáp khẽ một tiếng, giọng không hề vui:
Tương Địch Giai hồ nghi khẽ dùng khuỷu tấy huých anh mình một cái, Tương Cửu Đĩnh ngẫm nghĩ:” Giản Phàm, món canh này so với Đệ nhất oa nhà cậu thì sao?”
Xem ra anh em họ nhất định muốn Giản Phàm phải lên tiếng.
“ Không thể so được, cái quán nhỏ nhà tôi, có khi bán cả ngày mới được hơn tám trăm thôi.” Hỏi một đằng, Giản Phàm trả lời một nẻo:
“ Ha ha, cũng phải, huyện thành nhỏ mà, có thể hiểu được.” Tương Cửu Đỉnh gật gù thông cảm:
Tương Địch Giai mẫn cảm nhận ra Giản Phàm tỏ ra vô vị, bình thản, nhưng trong lòng hình như không vui, vội vàng nói đỡ:” Tiểu Phàm, chúng tôi không có ý đó, chỉ là muốn khoản đãi hai cậu, hơn nữa cậu là chuyên gia, cũng muốn nghe ý kiến của cậu, tôi có nói với anh tôi là nhà cậu mở quán ăn, rất ngon.”
“ Chỉ là quán nhỏ, nguyên liệu toàn rằu xanh củ cải thôi.” Giản Phàm đáp quả loa:
“ Món canh này rằu xanh củ cải đương nhiên không thể so được, quán món hầm ở tình thành nhiều lắm, đều là quán nhỏ không đáng nhắc tới, không cùng một đẳng cấp, quản trọng là khẩu vị, nên tôi muốn nghe ý các cậu. “ Tương Cửu Đỉnh thấy hai người kia không nói ra được lời gì có giá trị thì trịnh thượng nói:
“ Ừm, có lý, lời này có lý.” Giản Phàm nghe hắn đem món hầm coi thành đồ vỉa hè, không nén được giận, miệng vẫn cười:” Đương nhiên không so bì được, món canh này của anh kém xâ rằu xanh củ cải đấy.”
“ Ặc ...” Phí Sĩ Thanh thất kinh, suýt nữa thì đứng bật dậy, mặt lợn tái đi:
Anh em Tương giả ngạc nhiên nhìn nhau, sắc mặt tỏ ra không vui rõ rệt, ý tứ là, không biết ứng xử.
Phí Béo sợ rồi, hắn hiểu Giản Phàm, thằng này muốn giở trò, năm xưa cho ớt vào quần sịp lão tắm, cho mù tạt vào kem đánh răng lão đại, vẻ mặt giống hệt lúc này, tươi cười mà trấn định, thằng này càng giận cái mặt nó càng tỉnh.
Có điều nhớ lại Tương Cửu Đỉnh từ lúc vào cửa vênh váo ngạo mạn, để Giản Phàm kích thích hắn cũng không tệ, được, tọa sơn quản hổ đấu thôi.
Mười mấy giây im lặng căng thẳng không ai nói gì, đến cả phục vụ viên cũng ngần ngại cúi đầu không dám thở mạnh, Tương Cửu Đỉnh tỏ rõ sự không thoải mái, giọng giả tạo:” Chà, xem ra Giai Giai nói không sai, đúng là cao nhân đấy. Vậy hôm nay để kẻ hèn này phải thỉnh giáo anh Giản rồi.”
Nói là tâng bốc, tựa như khách khí, nhưng vị trào phúng đặc sệt. Lời này ngữ khí không đúng, giống như phú ông giả sản bạc triệu với một công nhân mất việc, rất thành khẩn, người anh em, tôi nghèo lắm, nghèo tới mức chỉ còn mỗi tiền thôi ... Thế không phải chửi người ta thì là gì? Khi nói khuôn mặt hết sức điển trai phong độ nghênh lên đầy vẻ trịch thượng, giống như loại nhị thế muốn ăn đòn, khí chất nho nhã lịch thiệp là giả bộ thôi, làm Phí Sĩ Thanh cũng muốn tung chân đạp vào cái mặt đó.
Giản Phàm lần này thực sự không khách khí rồi, cất giọng cũng chướng tai không kém:” Ông chủ Tương, anh không những tính toán kém, vị giác còn có vấn đề. Cái canh này, đúng là canh bào ngư, canh là cực phẩm, nguyên liệu không tệ, nước canh dùng gà mái già, măng đông, chân giò, đậu nành nấu, rời bếp nhỏ sữa lắc lên mà thành. Không có gì sai cả, nhưng có thứ hỏng lớn, anh nói nửa ngày trời, đây là nhà hàng của anh, mà anh không nếm rằ.”
“ Nếm ra cái gì? Ngon lắm mà, có gì không đúng.” Tương Cửu Đỉnh hơi bất ngờ, phương pháp chế biến và nguyên liệu chính xác, trong khi Giản Phàm gần như không đụng tới, lòng hồ nghi, canh này có vấn đề thật?
“ Nguyên liệu không sai, sai ở phương pháp, bào ngư khô ngâm dưới mười tiếng, phương pháp chính xác là sau khi ướp giả vị đem đún lửa nhỏ, thời gian cũng không được ít hơn mười tiếng, nước canh nấu ra màu như sữa, thịt bào ngư ăn đậm đà sướng miệng. Đó mới gọi là thượng phẩm. Nhưng bán canh này và thịt chỉ có bề ngoài, canh đặc đấy, nhưng thịt nhai như thịt khô, vô vị, đây là đại kỵ của nấu canh. Thứ này của anh không dùng lửa nhỏ đun, mà dùng nồi áp suất làm rằ. Giám đốc Tương, tôi hỏi anh, nơi này có loại canh nào không dùng nồi áp suất nấu không?”
Phàm là làm canh, nhất là thứ canh đạt đẳng cấp, chú trọng dùng lửa dậy vị, lửa nhỏ đun lâu, cầu đem hương vị đưa lên tới cực đỉnh, nếu dùng nổi áp suất nấu, mùi vị kém ngay. Ở huyện Ô Long có thể thi thoảng dùng nồi áp suất nấu canh xương, nhưng ở nhà hàng cao cấp như thế này mà làm thế, truyền ra sẽ làm trò cười.
“ Cái gì? Cấu nếm ra đây là canh đun bằng nồi áp suất?” Tương Cửu Đỉnh quảy sang chỉ phục vụ viên:” Đi, gọi bếp trưởng Dương tới đây.”
Trừ Giản Phàm vẫn chậm rãi uống nước, cái tát này làm Tương Cửu Đỉnh bẽ mặt quá rồi, Phí Béo mắt đảo trái đảo phải, sợ chọc giận Tương Địch Giai, nhưng nghĩ nửa ngày mà không kiếm ra đề tài hòa hoãn không khí.
Không lâu sau, bếp trưởng mặt phì nộn, cười nhe cả răng vừa vào cửa lưng đã cúi xuống, xem ra đã được phục vụ cho biết rồi, vội vàng giải thích:” Tổng giám đốc, xin lỗi xin lỗi, hôm nay anh an bài quá gấp, không an bài kịp, chúng tôi phải dùng nồi áp suất làm canh ... nếu không mai lại tới ... Chúng tôi làm lại lần nữa.”