Chương 052: Bữa ăn lúng túng. (4)
Nghe chính miệng bếp trưởng thừa nhận cả hai anh em cùng mất mặt, Tương Địch Giai là người mời khách, bây giờ dùng loại thứ phẩm múa rìu quả mắt thợ, xấu hổ sẵng giọng:” Bếp trưởng Dương, vậy thì anh phải nói cho chúng tôi biết trước chứ, thế' này không phải phá chiêu bài của nhà hàng chúng ta sao?”
Tương Cửu Đỉnh mặt âm trầm như nước, không nói không rằng.
“ Không đâu, không đâu, chúng tôi tuy dùng nồi áp suất, nhưng vị càng đậm, người bình thường không cách nào phát hiện ra .... Hôm nay thực sự là quá gấp, thực sự xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi các vị. “ Bản mặt gian trá của đầu bếp lộ ra rõ ràng, ý của đầu bếp Dương là nếu khách hỏi tới sẽ thà chết không nhận, chẳng quả là ông chủ hỏi tới mới nói rằ:
Tương Cửu Đỉnh bực mình phất tấy đuổi bếp trưởng đi, lại nhìn phục vụ viên, chướng mắt đuổi đi nốt, chỉ lúng túng chốc lát, thần thái khôi phục như thưởng, giơ ngón cái lên cười lớn:” Có tài, thực sự có tài, Giản Phàm, anh Giản, làm sao nếm ra thế?”
Phí Béo thở phào nhẹ người, Tương Địch Giai lại đắc ý nhìn anh mình, biểu hiệu của Giản Phàm ít nhất chứng tỏ cô giới thiệu người không hề sai.
Người ta đã xuống nước mà Giản Phàm như chưa định buông tha, giọng vài phần khinh miệt:” Còn có vài thứ khác mà tôi nếm ra được đấy, giám đốc Trương muốn nghe không?”
Xem ra hôm nay Giản Phàm muốn tụt quần đánh đít người ta rồi, Phí Sĩ Thanh cũng run, e cái bản mặt nhị thế của Tương Cửu Đình không chịu nổi, Tương Cửu Đỉnh đã đành đi, hắn cũng khó chịu, nhưng mà làm vậy không nể mặt Tương mỹ nữ rồi. Một đại mỹ nữ duyên dáng mọng nước như vậy, Oa ca, sao mày không có tí thương hương tiếc ngọc gì thế? Mày có bạn gái rồi, mày không cần nhưng đừng liên lụy cả tới tắo chứ.
“ Nguyện nghe kỹ hơn.” Giọng Tương Cửu Đỉnh có thêm vài phần khách khí song vẫn có chút thách thức, sống ưu việt quen rồi, dù thỉnh giáo cũng không biết khiêm tốn là cái gì:” Mong anh Giản có gì nói nấy, tôi làm cái nghề này, tất nhiên có nghe danh món hầm Ô Long, luôn có rằng là thứ tầm thường như rằu xanh củ cải, hôm nay xem ra là tôi kiến thức hạn hẹp.”
Giản Phàm cầm bát canh vừa rồi chỉ nếm thử đẩy về phía trước:” Giám đốc Tương, thứ canh này của anh, tôi thực sự không hưởng thụ nổi, dùng nồi áp suất nấu canh là thứ yếu, còn có vấn đề lớn hơn, nếu là người chưa từng vào nhà hàng lớn, anh mang bào ngư ra dọa người cũng đành, nhưng vào miệng thực khách sành sỏi, anh đã phá chiêu bài của mình rồi đấy.”
“ Có vấn đề sao?” Tương Cửu Đỉnh không hiểu vì sao Giản Phàm cứ tóm lấy vấn đề này không tha:
“ Đương nhiên có, bào ngư khô này rửa bằng ô-xy già.” Giản Phàm ném ra quả lựu đạn:
“ Cái này ...” Mặt Tương Cửu Đỉnh tức thì trắng hơn canh bào ngư vài phần:
“ Ô-xy già sao?” Tương Địch Giai thả cái thìa nhỏ rơi vào bát keng một cái, quảy đầu tức giận nhìn anh trai vẻ mặt không tự nhiên:
“ Oa ca, là sao?” Phí Sĩ Thanh ghé tới hỏi, xem ra chỉ hắn là không hiểu gì:
“ Chính là một trong số thủ đoạn dùng hóa chất công nghiệp làm thực phẩm đẹp mắt hơn, bào ngư khô có nhiều chế phẩm màu sắc khác nhau, chất lượng khác nhau, có màu xám, nâu, hoặc là vàng sẫm, sau khi dùng nước lạnh ngâm mầm, thêm ô-xy già vào rửa để làm trắng, trông đẹp mắt. Đừng lo, nếu dùng lượng nhỏ, sẽ khổng ảnh hưởng, trong ngành ẩm thực này vài chuyện cấm không xuể, dù là quán có chữ tín nhất, đôi khi vẫn phải dùng nó để khiến món ăn ngon mắt hơn, nếu làm tốt, xử lý thỏa đáng, nguy hại với thân thể không nhiều. Chẳng quả là cái lưỡi của tôi quá nhạy thôi.”
Thế là Tương Địch Giai và Phí Sĩ Thanh đều chuyển sang trận tuyến của Giản Phàm, hai người họ nào biết mấy chuyện này, ai chẳng biết ô-xy già là thứ hóa chất dùng trong dầu gội đầu, bây giờ nghe vậy chẳng hóa mình ăn nước gội đầu à? Tuy không phát hiện rằ, nhưng cảm giác thì vẫn khó chịu không khác gì biết bị người ta nhổ nước bọt vào đồ ăn vậy.
Tương Cửu Đỉnh nhất thời không đối đáp được, kỳ thực chuyện này không cần quá nghiêm túc, quán ăn nào mà chẳng có vài tiểu xảo, ví như nấu thịt bò, cho ít phân u-rê thì thịt mềm càng nhanh; nấu lẩu, cho hạt anh túc vào càng dậy vị; các loại đồ nướng, dùng ớt công nghiệp sẽ rẻ và có vị hơn ướt thiên nhiên, đây là nhà hàng lớn, chứ còn nhà hàng nhỏ có khi dùng dầu trong cống cũng chưa biết chừng ... Kinh doanh hải sản mà không có ít ô-xy già mới là trò cười, ai chẳng làm thế, nhưng không ai nói rằ, nói ra rồi, thực sự khiến Tương Cửu Đỉnh không thể phủ nhận.
Chẳng những không phủ nhận được, thậm chí còn không dám tranh biện.
Giản Phàm định đuổi cùng giết tận cho hả hê một hồi, nhưng Tương Địch Giai ngồi đó, ít nhiều không đành lòng:” Giám đốc Tương, nói tới đây thôi, nói nữa sợ anh không chịu nổi. Công tâm mà nói, bữa cơm này không tệ, anh không sai, bếp trưởng không sai, cái ngành ẩm thực này xưa nay là thế, mắt không thấy cho lòng thanh tịnh. Còn về đạo ăn uống, có người thích bào ngư hải sâm, cũng có người thích rằu xanh củ cải, không nên so, vả lại bào ngư dù làm kém tới mấy, giá cũng hơn hẳn rằu xanh của cải rồi, chúng ta vốn không cùng đẳng cấp, làm sao so với nhau?”
Phí Sĩ Thanh suýt cắn lưỡi, Oa cả chửi người ta luôn như thế, trải đường rất dài, giống như tự trào, thình lình chêm một câu làm người ta nghẹn giọng.
Không ngờ Tương Địch Giai nghe rằ, nói xen vào:” Giản Phàm, cậu nói thế là ý gì?”
“ Không ý gì cả!” Giản Phàm tim đập bộp một cái, vì Tương Địch Giai không gọi y là Tiểu Phàm, mà gọi thẳng tên rồi:
“ Sao tôi nghe như cậu đang chửi người khác, lời khó nghe cũng đã nói ra rồi, sao không nói hết ra đi, còn vòng vèo chửi người không phải nam nhân.” Tương Địch Giai rõ ràng là lên tiếng bảo vệ anh trai mình:
Giản Phàm nhìn mặt Tương Địch Giai dần lộ sắc giận, đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn y không chớp, dù thế nào người ta cũng là người một nhà.
Xì, mỹ nữ thì sao nào, mỹ nữ thì phải nhường nhịn à? Cô dù có đẹp tới khuynh quốc khuynh thành thì cũng liên quản gì tới tôi?
Giản Phàm nghĩ thế, cơn giận không tên cũng bốc lên theo, úp ngược chén nước xuống, chẳng hề nhường nhịn nhìn lại, nhìn rõ chóp mũi Tương mỹ nhân, nhìn cánh môi hồng nhuận ươn ướt hơi cong lên, nhìn hàng mi không hề chớp, khuôn mặt ấy, khí chất ấy, vạn người e khó có một ... Nhìn rõ hơn ở nhà chiêu đãi chính phủ Ô Long hôm đó. Có điều không động lòng nữa, không ảo tưởng ái muội nữa, cũng không khát vọng quảy đầu nhìn nữa.
Muốn đấu à? Tôi không đấu lại cô chắc?
“ Được, hai vị muốn nghe thì tôi nói cho hết.” Giản Phàm trầm giọng nói:” Một món canh không chỉ nếm ra vị, còn nềm ra hưng suy của cái nhà hàng này, cha tôi dạy, biển hiệu uy tín chú trọng thiên, địa, nhân, hòa! Thiên là thiên thời, địa là địa lợi, nhân là danh tiếng, hòa là hóa khí, bốn thứ hỗ trợ lẫn nhau, không thể thiếu.”
Phí Béo ở dưới gầm bàn lén đá Giản Phàm, thằng này chẳng lẽ hôm nay tiêu chảy rồi uống lộn thuốc, ngày cả Tương mỹ nữ cũng sinh sự.
Giản Phàm không chỉ uống lộn thuốc, mà có vẻ còn là thuốc nổ:” Mấy năm quả mức độ sinh hoạt tăng lên, thời lãi lớn của quán hải sản quả rồi, bào ngư nuôi có khắp nơi, phẩm chất tốt chỉ có hơn trăm đồng một cân, người từng ăn bào ngư nhiều lắm. Dù là anh treo biển bào ngư Châu Úc cũng chẳng dọa được ai. Nên loại khách sạn lấy quý để thắng như anh, mất thiên thời.”
“ Khách sạn này nằm ở giao giới thành thị cũ mới, chỗ để xe chẳng có mấy, giờ còn tấp nập, đợi vành đai số hai mà làm xong, nơi này mất địa lợi, chẳng còn khách vãng lai quả đây nữa. Còn về danh tiếng, chắc không cần tôi nói, bếp trưởng dám lừa cả ông chủ, còn ai không dám lừa? Nhân viên trong nhà hàng còn nhiều hơn cả khách, dọc đường lên đây, người ăn cơm chẳng có mấy, không đủ khách, lấy đâu ra danh tiếng? Dù anh có bản lĩnh thông thiên, cũng chẳng thể xoay chuyển trời đất.”
“ Còn hòa khí sinh tài, hai chữ hòa khí, ở tuổi anh và tôi, e là chưa lĩnh hội được, cái nhà hàng này mất cả tử khí rồi, anh đóng cửa đi cho lành. “ Lời nói tới đó là dừng, nói xong Giản Phàm thở ra một hơi thư thái.