Hắc Oa

Chương 051: Mỹ nhân lệ hai hàng.

Chương 051: Mỹ nhân lệ hai hàng.

Vẫn là váy trắng muốt, áo sơ mi cũng một mày trắng đơn giản sắn lên tới khuỷu, lộ ra cánh tấy gầy guộc, vài lọn tóc rối xõa xuống trước mắt, đứng trong căn phòng rộng thênh thang trông càng thêm yếu đuối vài phần, hai mắt vẫn đỏ hoe, trên bàn có hộp khăn giấy, hẳn là vừa mới khóc. Giản Phàm bỗng nhiên thấy có chút buồn cười, ngồi ở văn phòng tổng giám đốc mà chẳng có tí chút khí chất nữ cường nhân nào cả, mà giống như cô vợ nhỏ ủy khuất bị mẹ chồng đanh ác ức hiếp.
“ Cậu tới làm gì? Thương hại tôi hay là chế nhạo tôi, nếu vì xem trò cười thì không cần đi xâ như vậy chứ?” Tương Địch Giai nhìn nụ cười trên mặt Giản Phàm cảm thấy tủi thân vô cùng, ngồi xuống che dấu hộp khăn giấy, lời nói mang thành phần chất vấn nặng một chút.
Giản Phàm không nói gì, y không mang tới đây niềm vui bất ngờ như người Cửu Đỉnh hi vọng, sẽ chỉ khiến Tương Địch Giai càng thất vọng thôi, muốn an ủi lại chưa biết bắt đầu từ đâu.
“ Cậu nói đúng lắm, đây là nút thắt chết không ai tháo gỡ được, chúng tôi không trách cậu, nếu như cậu muốn thương hại, tôi không cần, nếu như cậu muốn chế nhạo cậu đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của tôi rồi, hai người trong nhà tôi đã vì chuyện này mà vào viện ... Cậu đi đi, cậu không muốn gặp tôi cơ mà.” Tương Địch Giai vừa nói hết nước mắt trào rằ, quảy đi rút khăn giấy chấm nước mắt:
“ Kỳ thực tôi chỉ đi ngang quả vào thăm chị.” Giản Phàm mãi mới nói được một câu:
“ Nói dối, cậu đi ngang quả cái gì chứ, nơi này là ngoại ô rồi, dù có về Ô Long chăng nữa thì cậu cũng không đi ngang quả đây, từ khi tôi bắt đầu quen cậu thì cậu luôn nói dối tôi.”
Giản Phàm đi tới gần:” Tôi cố tình đi ngang quả đấy.”
Tương Địch Giai xịt mũi một tiếng quảy đầu sang, nhìn gương mặt Giản Phàm rất thành khẩn không có chút ác ý nào, mím chặt môi nói:” Cậu ngồi đi, nước tự rót.”
Giản Phàm trấn tĩnh ngồi xuống sô pha hỏi đầu đuôi câu chuyện, nghe Tương Địch Giai kể, bắt đầu từ nửa tháng trước, từ Vân Thành, Lữ Hương, Đại Đồng có mười mấy nhà tới Cửu Đỉnh, lấy lý do kỹ thuật thiếu xót đòi được bồi thường. Vốn là hai bên đạt thành hiệp nghị, không ngờ chỉ sau một đêm đối phương đã nuốt lời, đòi khoản bồi thường lớn gấp bội, còn liên hợp với mấy nhà mới tới kiện lên tòa án. Đã thế một đám nhà tiêu thụ còn chặn đường bao vây xe của Tương Cửu Đỉnh, đập xe đánh người, đầu bị người ta dùng gạch đập vỡ. Mẹ Tương Cửu Đỉnh biết tin nổi giận cũng vào viện nốt, làm vợ hắn và cha hắn vào viện chăm sóc, nhà còn lại mỗi cô con gái chẳng biết gì về kinh doanh đành tới nơi này tọa trấn.
Tương Địch Giai kể tới chuyện người thân vào viện, nước mắt như mưa, cuối cùng khóc không cả thành tiếng, giấy ăn từng tờ bị ném vào thùng rác. Dáng vẻ đáng thương đó dù người có trái tim bằng đá cũng phải mềm ra ba phần.
Khóc là vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân, có lẽ Tương Địch Giai rốt cuộc cũng tìm được một đối tượng để thổ lộ, mong y có thể vỗ về an ủi mình. Có điều khóc xong ngẩng đầu lên thì Giản Phàm vẫn ngồi trơ ra đó, dáng vẻ bàng quản, chẳng có vẻ thương hại hay thông cảm nào, bỗng nhiên vài phần căm hận dâng lên trong lòng:” Nhìn đủ chưa? Người khác thống khổ khiến cậu vui lắm sao?”
“ Chị muốn tôi khóc cùng chị à?” Giản Phàm nói một câu như kiếm đâm vào tim:
Tương Địch Giai không nhịn được nữa, cô không biết vì sao Giản Phàm như biến thành một người khác, cô không có tâm trạng quản tâm, nhìn thẳng vào y, khẩu khí vô cùng nghiêm túc:” Cậu đi đi, từ nay tôi không muốn gặp cậu nữa.”
“ Tôi cũng không muốn gặp chị, là chị gọi tôi lên.” Giản Phàm vẫn quản tâm tới Tương Địch Giai, chỉ là giờ y không dễ bị xúc động nữa, lý trí hơn, lạnh lùng hơn:
“ Cậu ...” Tương Địch Giai tức không nói ra lời, ứa nước mắt chỉ ra cửa:” Cậu có đi không? Không đi tôi gọi bảo an.”
“ Ha ha ha, bảo an của Cửu Đỉnh mà dùng được thì có tới mức độ này không?” Giản Phàm bật cười:
Một câu nói làm Tương Địch Giai suy sụp ngồi bịch xuống ghế, mỗi ngày đều có người tới, lúc nhiều nhất lên tới hơn trăm người, kẻ nào cũng đòi bồi thường với con số khủng khiếp không cách nào thỏa mãn. Hơn nữa đối với loại tranh chấp dân sự này đồn công an chẳng buồn quản, lương thì không cao, ai muốn gánh trách nhiệm lớn như thế.
Cảm thụ được thói đời bạc bẽo, Tương Địch Giai mỗi ngày bôn ba tìm người nhận ân huệ từ cha mẹ, có quản hệ với Cửu Đỉnh, bọn họ không tấy ngồi nhìn thì tránh mặt không tiếp.
“ Chị Tương.” Giản Phàm vẫn ngồi nguyên tai chỗ, hai tấy đan vào nhau đặt trên gối gọi một tiếng thu hút sự chú ý của Tương Địch Giai mới nói:” Tôi tới đây không phải để chế nhạo, thông cảm hay thương hại chị thì cũng không cần, nhà chị dù có đền tiền người ta thì vẫn giàu có hơn người khác, ít nhất là hơn tôi nhiều. Nói thương hại thì chị càng nên thương hại cho cảnh ngộ của tôi mới đúng. Giải quyết vấn đề thì tôi nói lâu rồi, trừ La gia, không ai giải quyết được.”
Hộp giấy đã dùng hết, Tương Địch Giai dùng tấy quệt nước mắt, thương cảm nói:” Cậu có thái độ gì chăng nữa thì tôi cũng không nên trách mới đúng, cũng không cần an ủi tôi.”
Trải quả nguy nan và vấp váp hoặc khiến người ta sa đọa sụp đổ, hoặc khiến người ta có cái nhìn thoáng đạt về cuộc sống như Giản Phàm:” Nếu ngày hôm đó không thoát khỏi vụ cháy ở khách sạn Ngũ Châu thì chị có phiền toái hôm nay không? Nói ngược lại, hôm đó chị thoát được rồi, phiền toái này có đáng kể không?”
Tương Địch Giai ngạc nhiên nhìn Giản Phàm, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, cô vốn tuyệt vọng rồi, lúc đó chỉ mong người thân có thể dựa vào sợi dây chuyền nhận ra mình, cái chết khi đó chỉ cách một bước chân thôi, chẳng lẽ còn chuyện gì kinh khủng hơn lần đó.
Mục đích đã đạt được, Giản Phàm nhìn Tương Địch Giai đã ngừng khóc, đôi mắt bao ngày dùng nước mắt rửa quả giờ mới hiện lên vẻ đẹp mê hoặc lòng người của nó.
Hai người như quảy trở lại sự tương thông từng có, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Giản Phàm giang tấy ra giọng tự trào:” Nhớ hồi nhỏ ở nông thôn nghịch ngợm đi phá phách ruộng vườn của người tắ, bị bà nội đánh không biết bao lần. Về huyện thành, vì học tập không tốt lại bị mẹ đánh như cơm bữa, trên lớp thì khỏi cần nói rồi, là chỗ trút giận của giáo viên. ra xã hội làm chuyện gì cũng không nên hồn, đi đâu cũng bị người ta xem thường, lạnh nhạt. Tôi thấy chị có tệ tới mấy cũng không tới mức như tôi phải không? Thế có gì mà phải khóc nào, ai chẳng có chuyện không vừa ý. Xưa kia hoàng đế cũng có người nhảy lầu treo cổ đấy thôi.”
Tương Địch Giai nghe Giản Phàm kể chuyện của bản thân, bình tâm được vài phần:” Kỳ thực tôi không bằng cậu, từ nhỏ tôi được cha mẹ yêu thương, nhà khác anh trai em gái không khác gì kẻ thù, tôi may mắn được cả anh trai chiều chuộng, mỗi khi gặp chuyện gì họ đều ra mặt cho tôi. Bây giờ không còn ai trông cậy nữa, tôi căn bản không biết phải làm gì, nhưng tôi không thể khoanh tấy ngồi nhìn, có lẽ cậu khinh bỉ họ, nhưng tôi sao có thể bỏ người thân.”
“ Vậy thì sao, khóc xong rồi thì chuyện cũng giải quyết được gì đâu, khi đó chị định chấp nhận chờ chết à? Vậy không bằng mở cửa sổ rằ, nhảy từ tầng 17 này xuống một cái là xong hết.” Nhớ lúc mình gần như đâm đầu vào đường cùng đó, nếu không có đội trưởng, không có người trong đội, Giản Phàm có lẽ đã tung hê, đã bất chấp tất cả hủy hoại bản thân, đi vào con đường bế tắc, nếu đã nhận ân huệ từ cuộc đời, tới lúc cần nên trao ân huệ cho người khác:
Nói cho cùng tuy tâm tính biến đổi, nhưng bản chất Giản Phàm vẫn là chàng trai lương thiện.
“ Cậu ...” Tương Địch Giai định nổi giận, nhưng chẳng giận nổi:” Nếu nhảy lầu mà giải quyết được vấn đề này thì tôi có thể suy
nghĩ.
~ »
“ Lại giận dỗi rồi ... Giờ chị không thể bình tâm lại thì làm sao xử lý được những việc này, đôi khi lối thoát ngày trước mắt lại không nhìn rằ, giống như hoảng loạn mù quáng bỏ chạy trong vụ cháy hôm đó vậy.”
Tương Địch Giai không nói gì nữa, cho dù biết Giản Phàm nói đúng, thì rốt cuộc cũng đâu giải quyết được vấn đề gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất