Chương 055: Ngựa tốt hay ngựa xấu.(2)
Sử Tĩnh Viện thấy Tần Cao Phong phân tích cũng có lý, song vẫn còn điều chưa an lòng: “ Tôi không phủ nhận Giản Phàm rất đặc biệt, nhưng cậu ấy nhát gan, đây là chướng ngại tâm lý khó vượt quả. Trước kia trong đại đội chúng ta có người sợ máu, nhìn người chết gặp ác mộng, nếu để cậu ấy gặp ám ảnh tâm lý, đó sẽ là vấn đề cả đời.”
“ Ha ha ha, thiên tài và kẻ ngốc, dũng cảm và hèn nhát có cùng một khuôn mặt, Giản Phàm vốn không hề nhát gan, mà cậu ấy sống cuộc đời yên ả bình thường quen rồi cho nên che lấp bản tính thật. Cậu ấy không đủ tự tin, luôn nghĩ là mình không làm được, đến khi gặp chuyện mới kích phát sự phi thường của mình. “ Tần Cao Phong không che dấu Sử Tĩnh Viện, hắn có kỳ vọng cực cao về Giản Phàm: “ Tĩnh Viện, cô chỉ thấy sự bình thường của cậu ấy, còn tôi thấy sự phi thường. Tôi không muốn dùng từ thiên tài, nhưng tôi ngày càng thấy cậu ấy có tiềm chất đó.”
“ Đội trưởng, anh đừng có kỳ vọng quá cao mà mà khiến cậu ấy làm việc quá khả năng, chuyển biến luôn cần thời gian, tính cách tâm lý đã định hình có khi cả đời không thay đổi được. “ Sử Tĩnh Viện nhắc nhở:
Tần Cao Phong cười thần bí: “ Thời cơ tới rồi, tôi đang rửa mắt chờ đợi đây.”
“ Tôi lo chính là việc này, thế này không phải dùng thuốc quá mạnh hay sao? Cậu ấy lần đầu ra thực địa, chẳng có chút kinh nghiệm nào, bất kể là thất bại hay là xảy ra chuyện bất ngờ, đều ảnh hưởng không tốt tới cậu ấy. “ Đây mới là mục đích chính Sử Tĩnh Viện tới đây, chuyên môn của cô là mô phỏng nhận dạng, thường cuối ngày đội thực địa về mới có thông tin về nghi phạm cần cô phân tích, do đó thường thức khuya, ở lại đơn vị một mình, Giản Phàm luôn quản tâm tới cô:
“ Đội ngũ cảnh sát xưa nay luôn là ngựa tốt ra trận, ngựa xấu về chuồng, nếu quả được thì cậu ấy là ngựa tốt, nếu không thì toại nguyện ý cô rồi.” Tần Cao Phong cười:
“ Không nguy hiểm gì chứ?”
“ Có con hổ của đội trọng án bên cạnh, yên tâm đi.”
“Hổ?” Sử Tĩnh Viễn đoán ra ngày “ Hồ Lệ Quân à?”
“ Đúng.”
Không hiểu vì sao Tần Cao Phong nhắc tới Hồ Lệ Quân lại cười lớn, Sử Tĩnh Viện lại lắc đầu dở khóc dở cười.
Con hổ của đội trọng án là hổ cái, nổi danh hung hãn trong giới, là nhân viên thực địa, không nói còn đỡ, nói rồi Sử Tĩnh Viện nghĩ tới dáng vẻ thư sinh văn nhược của Giản Phàm, lo thêm vài phần.
Cung lúc đó một tiếng hét vang lên trong căn phòng 1202 của khách sạn Kim Quảng Tiệp.
Ở trong phòng, Hồ Lệ Quân hai tấy ôm ngực, trừng mắt giận dữ với Giản Phàm, vừa rồi cô kẹp cổ, bẻ tấy Giản Phàm, ai ngờ Giản Phàm giật mạnh tấy trái, Hồ Lệ Quân sao biết chàng thư sinh lại khỏe như vậy, không kịp phòng bị nên để y thoát được, chưa kịp phản ứng thì Giản Phàm đẩy mạnh hai tắy, trúng luôn ngực cô, khiến cô lảo đảo va vào cửa hét lên.
Giản Phàm cũng tức thì đờ người, hai tấy vẫn còn nguyên cảm giác mềm mềm, không ngờ đồi núi bị áo dày che lấp lại trùng điệp như thế. Đúng lúc này Hồ Lệ Quân nhào tới như hổ, Giản Phàm rụt người tránh được, nhảy lên giường, ôm đầu hô: “ Cứu mạng!”
Kêu nửa ngày không thấy động tĩnh gì, mở mắt ra thì thấy Hồ Lệ Quân khoay tấy trước ngực đứng trước giường, miệng nhếch lên khinh bỉ: “ Đừng kém thế chứ, tôi là nữ nhân, chẳng lẽ ăn thịt được cậu sao?”
Bị thái độ này của Hồ Lệ Quân kích thích, Giản Phàm đứng dậy: “ Tôi sợ bị cưỡng bức.”
“ Thèm vào. “ Hồ Lệ Quân nếu chẳng phải nhớ lời đội trưởng dặn đầy là chú nhóc vừa vào đội, chưa bao giờ chấp hành nhiệm vụ, nếu là cảnh sát khác dám ăn nói thế thì cô đã cho no đòn rồi. Hừm một tiếng, Hồ Lệ Quân mở va ly, lấy một thiết bị PDA rằ, điều chỉnh một lúc đưa Giản Phàm: “ Không nói linh tinh nữa, cậu đọc lại tư liệu nghi phạm lần nữa đi, đừng để sót điều gì cả, tôi không gánh được trách nhiệm đâu.”
Giản Phàm nhận lấy cái Pocket PC, nhưng mắt thì như trộm nhìn khắp người Hồ Lệ Quân, rốt cuộc vẫn thấy chướng mắt không chịu nổi:” Tôi thấy chị hóa trang có vấn đề.”
“ Vấn đề gì? “ Hồ Lệ Quân trợn mắt, thằng nhãi này chuyên môn không để ý toàn quản tâm đẩu đâu:
“ Thì chị vốn không xấu, nhưng chị nhìn đi, trán chị hơi hẹp, người hóa trang còn cố ý để tóc xõa, làm trán càng hẹp, lông mày vừa phải mà lại tô dày thêm, thành mày chổi, trông càng khó coi. Còn nữa vẽ khóe miệng dài thế kia, không phải biến chị thành gái ngồi bar kiếm khách à?” Giản Phàm nói được vài câu nghiêm túc lại đùa, nhưng mà đúng là ngạc nhiên lắm:
Hồ Lệ Quân tức tới bật cười, kéo Giản Phàm tới trước gương:” Đừng nói tôi, cậu cũng già hơn, xấu hơn đấy.”
Giản Phàm nhìn mình trong gương, oa, kẻ nào thất đức thế, mày rậm mắt tròn, trán thâm, nào giống một cảnh sát mới vào đời, giống nhân viên quốc xĩ phá sản suốt ngày âu sầu lo kiếm việc: “ Tôi không hiểu, vì sao phải hóa trang xấu như thế, chẳng lẽ đóng giả tội phạm thì phải xấu xâ ghê tởm à?”
Hồ Lệ Quân bật cười:” Hì hì, khi ra thực địa tiếp xúc với tội phạm đều cần che dấu đường nét đặc trưng, đó là quy củ, cũng là vì tính tới phương diện an toàn, hiểu chưa?”
“ À, thất kính, thì ra chị đúng là hoa khôi cảnh sát. “ Giản Phàm cười chớt nhả, nhìn hai người trong gương, thấy rất thiếu tự nhiên:
“ Cái gì mà hoa khôi cảnh sát, nhãi con, lông còn chưa mọc đủ đã muốn tán tỉnh nữ nhân, có bản lĩnh đó không? Xem tài liệu đi, lát nữa hỏi mà không trả lời được tôi cho no đòn. “ Hồ Lệ Quân chớp mắt đã trở mặt, giở giọng dã man rằ:
Toàn bộ tài liệu chứa trong chiếc Pocket PC, xem vài trang, nói: “ Oa, tên Phạm Tấn Dương này có tiền án gây thương tích này.”
Không ai để ý tới y, Hồ Lệ Quân lườm một cái, cầm di động vào nhà vệ sinh.
Lát sau Giản Phàm lại kêu lên: “ Oa, tên Đông Béo này đi căn cướp, ngồi tù 6 năm, ai bảo không nguy hiểm?”
Vẫn không ai để ý, Hồ Lệ Quân trong nhà vệ sinh chưa rằ.
Đến khi Hồ Lệ Quân ra ngoài thì giật mình, Giản Phàm ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt thất thần như nhìn thấy ma, làm cô hoảng hồn, chạy tới hỏi: “ Sao thế, sao thế?”
“ Còn làm sao, tôi đường đường là một cảnh sát nhân dân, chàng trai chính trực, vậy mà phải đóng giả tội phạm xã hội đen, tiếp xúc với người nguy hiểm như thế, chẳng may cho tôi một nhát, mẹ tôi chỉ có một đứa con trai thôi đấy.” Giản Phàm bùng nổ:” Các người lừa tội phạm đã đành, lại lừa cả đồng nghiệp, ai bảo không nguy hiểm?”
Hồ Lệ Quân dở khóc dở cười, bóp trán:” Vậy cậu bảo phải làm sao?”
Giản Phàm chất vấn:” Dù sao chưa bắt đầu, đổi người đi, cảnh sát Thiên Nam đâu? Họ là người bản địa, chẳng phải càng vạn vô nhất thất hơn tôi à?”
Hồ Lệ Quân thấy Giản Phàm nhổm dậy liền ấn xuống giường, bất lực nói: “ Tôi cho cậu biết, đây là chuyện chẳng đặng đừng, ai chẳng muốn dùng người bản địa, ba ngày trước cảnh sát Thiên Nam phái người tới, nhưng gặp tai nạn xe cộ, thời gian khẩn cấp, chạy khắp nơi mới kiếm được cậu. Cậu chẳng phải nói mình là cảnh sát nhân dân à, trách nhiệm đâu, vinh dự đâu?”
“ Tôi vẫn đang thực tập, chưa phải cảnh sát.”
“ Thế có muốn làm cảnh sát không?”
“ Nếu làm cái chuyện quái quỷ này, ai mà muốn.” Giản Phàm thẳng thừng nói:
“ Cậu!...”
Hồ Lệ Quân tức tới định giơ tấy đánh, Giản Phàm không sợ nghênh mặt lên, đánh đi, càng có cớ không đi nữa.
Hai người giằng co một phút, Hồ Lệ Quân xuống nước, nhỏ nhẹ hết cỡ nói:” Giản Phàm, tôi biết cậu là người mới, tôi dám bảo an toàn tuyệt đối cho cậu, giữa chốn đông người, ai dám làm gì cậu? Dù có nguy hiểm, tôi sẽ chắn phía trước, tôi là nữ nhân mà không sợ, cậu sợ gì?”
“ Tôi ...” Giản Phàm hơi ngượng:” Vậy để tôi
suy nghĩ.
~ »
“ Không còn thời gian nữa, Phạm Tấn Dương đã hẹn tôi ở lẩu tắm Hòa, 19 giờ 30 phút, còn 20 phút nữa.” Hồ Lệ Quân xem đồng hồ nói:
Giản Phàm líu lưỡi.