Hắc Oa

Chương 057: Cười nói luận tung hoành.(1)

Chương 057: Cười nói luận tung hoành.(1)

Wow, nhộn nhịp thật đấy, vừa mới tới hiện trường Giản Phàm đã phải thầm thốt lên, bốn chiếc xe van lớn chở vật liệu trang trí, hai cái chưa đóng cửa cuối xe. Nhìn xâ xâ còn thấy một chiếc xe Honda đỏ nổi bật, quả nhiên Tằng Nam đi ra quần jean cộc, áo sơ mi lụa màu đen, đơn giản mà đầy sức sống thanh xuân, hết sức dưỡng nhãn.
Vừa thấy Giản Phàm, Tằng Nam tung tăng như con nai nhỏ chạy tới, vừa chạy mới thấy cái áo rộng cũng hiểm ác không kém gì mấy loại áo bó. Mỗi bước đi, chiếc cáo mỏng nhẹ dán lên đường cong của khuôn ngực đầy đặn, chất liệu trong mờ mờ khiến chỗ uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện hết sức khơi gợi trí tưởng tượng, lại thêm vòng eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, hai chân dài, có thể kích thích dục vọng ở bất kỳ nam nhân nào, tới gần chúm chím môi cười: “ Cám ơn tôi thế nào đây, tôi kiếm được tên ngốc thừa tiền trang trí nhà cho anh đấy.”
Người nói thoải mái, người nghe cười khổ không thôi, Giản Phàm hạ giọng xuống:” Tằng Nam, cô làm gì vậy, cô thực sự không biết anh ta định làm gì à? Chuyện tốt như thế, ai mà tin.”
“ Xem anh kìa, sao mà kỳ quái thế, không kèm bất kỳ điều kiện gì, anh ta sẵn lòng làm thì đáng đời thôi, không moi tiền của anh ta thì moi của ai.” Tằng Nam cười tinh nghịch vui vẻ:
Giản Phàm càng bất an:” Bỏ đi, tiền này tôi trả, trải sàn là được, đừng để Đại Đầu trả, anh ấy vừa mất tiền, đang xót của.”
Tằng Nam liền đưa ngày bàn tấy trắng trẻo xòe trước mặt Giản Phàm.
“ Gấp vậy sao, tôi không mang tiền.” Giản Phàm cười khổ:
“ Ai đòi tiền, chìa khóa đâu, công nhân đang đợi anh đấy.”
Giản Phàm đưa chìa khóa cho Tằng Nam, Tằng Nam huýt sáo một tiếng, giơ chìa khóa lên hô:” Này, nhanh lên nhanh lên, tôi mở cửa cho mọi người ... Tầng 4 nhé.”
Một đám công nhân chờ đợi đã lâu gọi nhau lục tục vận chuyển từng thùng gạch đi lên lầu, Tằng Nam đứng đó chỉ huy cứ như là nhà mình, căn bản không thèm nhìn Giản Phàm.
Giản Phàm lại lần nữa thở dài, chuẩn bị lên nhà xem sao thì Tằng Nam đưa tấy ngăn lại:” Đưa tiền.”
“ Bao nhiêu?”
“ Tiền thiết kế 175 đồng một mét vuông, chớ chê đắt, đây là nhà thiết kế vàng của Đại Nguyên, sàn lát đá là sản phẩm chất lượng cao của Phật Sơn, một khối 315 đồng, tổng cộng bảy mươi tám khối. Còn cả sơn, đèn treo, bồn tắm, tính sơ bộ chừng 9 vạn ... Đừng nói với tôi là anh có thật đấy.” Tằng Nam vừa gập tấy tính, ánh mắt nghịch ngợm nhìn vẻ mặt Giản Phàm:
“ Tằng Nam.” Nhưng Giản Phàm cực kỳ nghiêm túc:” Có bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc, tôi không có nhiều như vậy, hoàn trả một phần đi, cho tôi mượn xe, tôi đi lấy tiền trả.”
“ Không cho mượn, lần trước mượn còn không tự đem trả.” Tằng Nam thấy Giản Phàm mặt khó coi, tức giận đẩy một cái:” Con người anh làm sao thế, nói đùa một câu cũng không được, lại chẳng phải tôi bỏ tiền, lần trước đưa anh có 10 vạn, coi như bồi thường đi ... Thật đúng là, Lệ Na, Trang Thành, mọi người mau an bài khởi công đi.”
Nói xong chẳng thèm để ý tới Giản Phàm nữa, đi tìm hai người kia nói chuyện, thái độ nghiễm nhiên như nữ chủ nhân. Giản Phàm chỉ biết lắc đầu, đi lên căn nhà mình chưa vào ở.
Tám người công nhân làm việc rất nhanh nhẹn, quả lại chuyển gạch vào nhà, Đường Đại Đầu chỉ huy đặt chỗ này đặt chỗ kia, thấy Giản Phàm sắc mặt bất thiện xuất hiện ở cửa, chặn họng luôn:” Này, đừng có như tiểu cô nương thế, trong lòng muốn lên giường bỏ mẹ, còn làm bộ làm tịch ... Ha ha ha, trang trí xong nhà rồi, cậu muốn làm gì làm nấy, chậc, cái ổ chó của tôi làm sao sánh bằng, dẫn em gái về đây bắn pháo đã phải biết ... Ha ha ha ... Một khi nhà này mà trang trí xong, dẫn các em tới đây, còn tác dụng hơi cả cho uống xuân dược ... Các anh em thấy tôi nói đúng không?”
“ Quá chuẩn ấy chứ!”
Mấy câu lưu manh của hắn làm công nhân vận chuyển cười rộ hưởng ứng, Giản Phàm kéo thẳng Đường Đại Đầu ra ban công:” Anh Đường, anh Đường, anh đúng là rộng rãi, nhưng người anh em này không nhận nổi ... Thế này, tôi trả anh một phần, còn lại anh viết giấy nợ được không? Tôi không thể nợ anh ân tình này được.”
“ Xem cậu đi, không quyền không thế, chỉ là một cảnh sát nhỏ xíu, tôi thèm vào hối lộ cậu. Tôi nói rõ nhé, đã gọi tôi là anh rồi thì đứng nói nữa, tôi bao hết.”
“ Đừng đừng anh Đường, anh đừng làm thế, tôi biết anh nghĩ gì, nhưng chuyện đó tôi không có cách gì hết, tôi mà có thì đã nói rồi, chúng ta là anh em, tôi giúp được sẽ giúp ngay, không cần tiền.” Giản Phàm nói rất thành khẩn:
Đường Đại Đầu thấy không ai bên cạnh, nói nhỏ:” Cậu chỉ tôi biện pháp rồi còn gì?”
“ Tôi chỉ anh cái gì?”
“ Ha ha ha, cậu đúng là quý nhân hay quên, lần trước cậu bảo tôi rồi còn gì? Bắt con gái ông ta đòi tiền, cách này hay, Nhị Dũng, Hắc Đàn, Thán Chùy đã đợi sẵn ở đó rồi, cho cậu biết, hôm nay không chừng bắt em gái đó về, xem hàng ra sao, nếu không tệ, các anh em ăn trước rồi tính ... Cậu đúng là có cách hay, đúng chỗ yếu hại.” Đường Đại Đầu cười hết sức sảng khoái:
“ Ê, ê Đường Đại Đầu, anh đừng làm bừa, dừng lại, anh không muốn sống à?” Giản Phàm kinh hồn táng đởm, tên này nói không chừng túng quá hóa liều thật:
“ Dừng thế nào, ồ, trời sắp tối rồi, nói không chừng ra tấy rồi đấy.”
Giản Phàm vã mồ hôi hột:” Anh Đường, anh đừng làm bừa, không đơn giản vậy đâu.”
“ Khó gì đâu, cậu chưa làm thôi.”
“ Anh nghe tôi, để tôi nghĩ vài ngày, ngàn vạn lần đừng làm thế, mấy người họ mà làm sao, tôi ăn nói thế nào, Hắc Đản, Thán Chùy còn nhỏ lắm.”
Đường Đại Đầu xuả tắy:” Làm gì có biện pháp nào hay hơn, cậu không phải nghĩ nữa đâu, này vào xem phòng ngủ đi.”
Giản Phàm kéo hắn lại:” Phải tính kế lâu dài, đâu cần lấy tiền ngày lập tức? Phải có biện pháp ổn thỏa rồi ra tấy cũng không muộn, đừng kích động, tôi kích động một lần rồi, anh chớ nên như thế.”
Một nhất định muốn làm, một nhất định khuyên can, cải hai đều vô cùng kiên quyết, không ai chịu ai, có điều nhìn ra Giản Phàm đúng là có quản tâm tới Đường Đại Đầu và đám Hắc Đản.
Đường Đại Đầu đang tỏ ra hết sức quyết liệt, đột nhiên cười toét miệng vỗ vai Giản Phàm:” Tôi không kích động, cậu nói muốn nghĩ cách ổn thòa à, không sao, tôi đợi, nam nhân nói lời giữ lời, đừng lừa tôi đấy, ha ha ha ...”
Thấy tên đầu to đó bước đi như vịt, huýt sáo vui vẻ ra phòng khách tán phét với công nhân, Giản Phàm húc đầu vào tường chửi:” Bà nó, mình bị bẫy rồi.”
Gạch đã vận chuyển xong, Tằng Nam cũng đã thảo luận xong với hai người của công ty trang trí, lát sau Giản Phàm và Đường Đại Đầu đi xuống, đều không nói gì mở cửa vào xe cô, chỉ là một thì mặt nặng mày nhẹ, một thì cười muốn rách mép, Tằng Nam cũng dáng vẻ dương dương đắc ý vì mưu kế đã thành.
Một lúc sau Giản Phàm đau khổ lên tiếng:” Sao nhất định muốn kéo tôi lên thuyền giặc của hai người chứ?”
“ Cái gì mà thuyền giặc, đám cớm các cậu mới là lũ giặc cướp. Mấy ngày quả cậu làm gì đừng tưởng tôi không biết, mỗi nhà bắt nộp 1 vạn 6, không nộp không được, còn không phải trắng trợn hơn ăn cướp à? “ Đường Đại Đầu nói oang oang, cơ bản hắn chưa bao giờ có tí thiện cảm nào với cảnh sát: “ Thời buổi này ai chê tiền? Ai cũng thế cả thôi.”
Chuyện này trăm miệng cũng không cãi nói, Giản Phàm không muốn tranh luận, thở hắt rằ: “ Đường Đại Đầu, có vài lời không hay tôi phải nói trước, anh không nghe thì tôi dứt khoát không muốn liên quản.”
“ Cậu nói đi. “ Đường Đại Đầu háy mắt đắc thắng với Tằng Nam:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất