Chương 057: Tâm lý có vấn đề. (2)
Giống hệt như bác sĩ dọa bệnh nhân, nghe mỹ nữ liệt kê một loạt, Giản Phàm tựa như vô ý nói:” Có có có có, có hết, tôi cấp thiết cần cô dụ dỗ.”
“ Cái gì?” Mỹ nữ mở to mắt:
“ À, không đúng, là dẫn dắt, không phải dụ dỗ .. Không đúng không đúng, giờ tôi lo lắng, hay quên, à tôi tới đây làm gì thế?” Giản Phàm gãi đầu, giả điên giả dại trêu ghẹo cô bé này:
Ánh mắt sắc xảo của mỹ nữ nhìn xoáy Giản Phàm, nhận ra y giở trò, gắt gỏng:” Phụ đạo, phụ đạo sức khỏe tâm lý, tôi thấy anh không khỏe.”
“ Nếu tôi khỏe thì các cô làm gì có đồ thí nghiệm.” Giản Phàm thuận miệng đáp trả ngay:
“ Đó là do cục các anh thống nhất an bài, có điều theo nguyên tắc tự nguyện, không muốn thì xin mời, đối với cảnh sát không muốn phối hợp, sao đảm bảo được tính chính xác của đánh giá tâm lý.” Mỹ nữ quảy đầu đi:
“ Ai ... Ai nói tôi không tự nguyện? “ Giản Phàm thấy rất thú vị, lâu rồi không có cảm giác trêu chọc người khác thế này, nhất là em gái xinh đẹp còn cá tính, tủm tỉm cười nhìn mỹ nữ:
Cơ mà đắc ý quá nên Giản Phàm quên mất rằng cái bộ dạng thảm hại của mình bây giờ căn bản không có khả năng khiến mỹ nữ tích tắc chao đảo. Má còn nhiều chỗ đóng vảy chưa bong, chỗ thì bong ra màu sắc chưa đồng đều, trông kinh khủng, người ta không chao đảo mà là buồn nôn.
“ Được rồi, đi theo tôi.” Mỹ nữ nói một câu đóng laptop lại, thong thả đứng dậy:
Mỹ nữ phía trước như con thú nhỏ kiêu ngạo, lưng thẳng tắp, đầu ngảng cao, làm Giản Phàm nhìn ngứa ngáy, chọc mấy cô em kiêu kiêu thế này là thích nhất, đi sau, tính toán chiều cao, ước lượng ba vòng, tưởng tượng vài chuyện xấu xâ, không ngờ chi đổi trưởng hiểu lòng người như vậy, phân phối cho mình cô em thú vị.
“ Vào đi.” Mỹ nữ gõ cửa đi vào một văn phòng, bên trong vẫn là giọng nữ.
Vừa đi vào Giản Phàm bất ngờ, đối diện là nữ cảnh sát tuổi phải trên năm mươi sắp sáu mươi, da ngăm đen, người tầm thước, ngoài cảnh phục khoác áo trắng như bác sĩ, quen mặt lắm. Xem ra mới là chính chủ hôm nay, cái gì thế này chứ, công an mà cũng chơi cái trò gian thương thế này à? Quảng cáo là mỹ nữ, tiếp đãi lại là bác gái. Giản Phàm bực bội trừng mắt với mỹ nữ, người ta coi y như không tồn tại. Bực thế, người ta căn bản không thèm để ý tới cảnh sát cấp thấp.
Kiêu ngạo thật, Giản Phàm thấy ngứa ngáy hơn rồi.
“ Ngồi đi.” Bác gái thần sắc rất hiền hòa, chỉ một cái ghế lớn êm ái ở chính giữa phòng đối diện với mình, mỉm cười với Giản Phàm:” Cậu có thể thoải mái ngồi, tốt nhất là nằm, thả lỏng toàn thân, ngàn vạn lần đừng khẩn trương, nếu không cuộc nói chuyện của chúng ta không thể tiếp tục.”
Cái ghế thoải mái quá, êm như nằm trên bông, ôm lấy toán bộ cổ thắt lưng, rất dễ chịu, Giản Phàm muốn hỏi mua ở đâu:” Tôi không khẩn trương.”
“ Cũng không cần đề phòng, cảnh giác là đặc trưng nghề nghiệp, càng đừng để xen vào tâm tình cá nhân.”
“ Tôi không có tâm tình gì cả.” Giản Phàm trả lời:
“ Vừa có đấy.” Bác gái cười, giọng rất thoải mái:” Có phải là cho cô giá trẻ tiếp đãi, rồi lại bị một bà già tra hỏi nên thất vọng không? Sau khi thất vọng lại có chút giận dỗi?”
Oa, đâm một phát trúng chỗ hiểm rồi, Giản Phàm vừa nằm xuống liền ngồi bật dậy, mỹ nữ bên cạnh dùng mu bàn tấy che miệng cười khẽ.
Tích tắc là Giản Phàm nhớ ra đây là ai, chính là bác gái đã phỏng vấn mình ở trường cảnh sát tỉnh trong kỳ thi làm cảnh sát.
“ Hạnh động của cậu đã chứng minh cho lời của tôi, đây là một phần nhỏ của tâm lý học, từ lời nói cử chỉ, từ biến hóa anh mắt, có thể nắm bắt được biến đổi tâm lý một người, giống như vừa nãy, cậu vào cửa với ánh mắt trông đợi, nhìn thấy tôi, nhiệt độ giảm xuống .. Tôi nói đúng không?” Bác gái cười, khuôn mặt tuy nghiêm túc, nhưng giọng nói dễ nghe, mang theo sự êm ái nữ tính:
“ Ha ha ha, đúng một nửa, đó là vì tôi nhớ ra dì là ai.” Giản Phàm bị nói trúng tim đen, cố vớt tí sĩ diện:
“ Tôi là ai?”
“ Là giám khảo trong kỳ thi cảnh sát, tôi nhớ dì, nhưng chưa chắc dì nhớ tôi.”
“ Tôi cũng nhớ cậu, hơn nữa còn biết danh tiếng của cậu, bài kiểm tra tâm lý năm ngoái do tôi chấm, tổng cộng có ba người được điểm tuyệt đối, cậu là một trong ba số đó.”
Nghe lời này Giản Phàm có chút đắc ý, sống tới chừng này tuổi mới có một lần được điểm tuyệt đối, hơn nữa chính bản thân còn chẳng hiểu vì sao mà có. Mỹ nữ ngồi ở bên dự thính có chút ngạc nhiên nhìn cảnh sát trông giống lưu manh, không tin lắm.
Lại nghe bác gái cũng rất tự đắc nói:” Nhãn quảng của tôi xưa nay rất chuẩn, ba học viên đạt điểm tuyệt đối đều có biểu diện đặc biệt. Phùng Hạo Nhiên, tốt nghiệp kỹ sư điện tử, đáng tiếc làm cảnh sát nửa năm từ chức, hiện giờ mở công ty IT, làm ông chủ. Người thứ hai là Thành Tác Đống, tốt nghiệp đại học y, giờ được báo danh học lên cao. Người thứ ba là cậu, Giản Phàm, cậu càng đặc biệt hơn hai người trước, hai lần lập công, hai lần xử phạt, hai lần nổ súng gây thương tích, tham dự mấy đại án đều thành công, cho nên tôi chọn cậu làm đối tượng nghiên cứu đầu tiên.”
Lời có vẻ tán thương, có điều Giản Phàm nghe một người từ chức, một người học lên cao, còn mình người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, chẳng thấy có gì tự hào nữa, nhìn bác gái đang nhìn mình với ánh mắt kỳ vọng, chợt hỏi:” Dì, nói nửa ngày trời, ý dì là chúng ta có duyên phận.”
Lần này mỹ nữ ngồi bên mồm tích tắc mở to, gục ngày xuống bàn, che dấu mình đang cười.
“ Có thể lý giải như thế?” Bác gái rất vui vẻ:” Tôi có duyên phận với tất cả cảnh sát, tôi nghiên cứu tâm ly học cảnh sát cả đời, được, chúng ta chính thức làm quen nhé, tôi là Trương Anh Lan, đây là trợ thủ của tôi, Cảnh Văn Tú, có muốn chúng tôi cố vấn không?”
“ Khoan.” Giản Phàm không đáp ngay, nhìn bác gái này hiền hòa như thế, bệnh cũ tái phát:” Là ai cố vấn cho tôi thế?”
“ Đương nhiên là trưởng ban Trương cố vấn, đánh giá tâm lý cho anh rồi.” Mỹ nữ lên tiếng bảo vệ lãnh đạo trước câu hỏi ngớ ngẩn:
Giản Phàm tóm ngày lấy đề tài này, lắc đầu: “ Vậy thì không được rồi, dì Trương, dì đã nổ súng bắn ai chưa?”
“ Chưa, từ khi tham giả công tác tới nay tôi chỉ làm công tác cơ quản. “ Trương Anh Lan cười:
“ Vậy còn cô? Cô đã nổ súng gây thương tích, hay giết ai chưa? “ Giản Phàm quảy sang nhìn thẳng mỹ nữ:
Cảnh Văn Tú lắc đầu, hai tấy hơi giang rằ, ý tứ là sao tôi có thể làm loại việc ấy.
“ Sai lầm chính là ở đây, một thì chưa từng nổ súng, một chưa bao giờ gây thương tích cho ai, tôi đoán ngày cả nghi phạm cũng chưa gặp mấy người, lấy cái gì cố vấn cho tôi? Chúng ta là đầu bếp và mổ lợn, cùng nghề mà không cùng loại.” Đối với thứ thuần lý thuyết mà lại đem ra thuyết giáo người ta này, Giản Phàm có chút phản cảm:
“ Này, con người anh làm sao thế? Dù cục trưởng của anh tới cũng không thể ăn nói như thế. “ Cảnh Văn Tú lườm một cái:
“ Đúng vậy, thế thì cô bảo cục trưởng của tôi tới là được, bảo tôi tới làm gì, khó khăn lắm mới được đình chỉ, không cho người ta nghỉ ngơi à?” Giản Phàm bực mình ăn miếng trả miếng, đừng thấy y thấy mỹ nữ là ngẩn người mà nhầm, ngẩn thì cứ ngẩn, mắng thì cứ mắng. Giản Phàm yêu thích cái đẹp chứ y không dại gái nhé, đó căn bản là hai khái niệm khác nhau.