Hắc Oa

Chương 059: Cười nói luận tung hoành.(3)

Chương 059: Cười nói luận tung hoành.(3)

“ Không hiểu thì không thể giả vờ hiểu à?” Giản Phàm tu một ngụm coca mát lạnh, tinh thần phấn chấn hơn vài phần, nhưng đôi mày thì vẫn nhíu lại, trải tài liệu lên đùi:” Đây là đường cáp quảng trung kế, đây là cáp điện, có đánh dấu màu sắc và hình dạng khác nhau, đây là ống ngầm ... Đây là ngành nghề đặc thù, công việc đầu tiên của tôi chính là làm cái này, tôi còn làm giám đốc khách hàng của điện tín phương bắc, nói rằ, tôi là một trong số công thần của công ty đó vào ngày đầu thành lập đấy.”
“ Không phải chứ?” Tằng Nam nhướng mày lên, không tin lắm:
“ Làm gần một năm, khi đó cục điện tín chia làm hai nhà nam bắc, mỗi phía tiến vào lãnh vực của đối phương, điện tín phương nam đầu tư công ty con ở phương bắc. Khi đó tôi vừa vặn tốt nghiệp tới ứng tuyển, cùng đám người chạy ngược chạy xuôi lập công ty, còn tưởng sẽ làm nên sự nghiệp gì đó, té ra người ta chỉ bắt tráng đinh thôi. “ Giản Phàm cười nói chuyện ngoài đề thay đổi đầu óc:
Tằng Nam xoay hẳn người lại:” Vậy vì sao không làm nữa?”
“ Lúc đó tôi là nhân viên ưu tú, tự tin trăm phần, nhiệm vụ mới đầu là tới các khu dân cư giới thiệu nghiệp vụ công ty kinh doanh, biết tiểu khu Thượng Dương không? Do tôi đánh hạ đấy, liền một lần đào hơn 1000 hộ dùng của China Network, bọn họ chuyển hết sang dùng dịch vụ của chúng tôi, đó là lúc phong quảng nhất của tôi, là giám đốc khách hàng biển vàng của điện tín phương bắc.”
Tằng Nam sóng mắt lưu chuyển, chuyện này thì cô tin, bằng vào cái miệng của Giản Phàm lừa người ta bán nhà cũng được:” Tiếp theo thế nào?”
“ Còn thế nào, xuất thân có vấn đề.” Giản Phàm bỏ tài liệu xuống dựa vào lưng ghế cảm khái:” Khi đó phần thưởng được công bố là mỗi hộ lắp điện thoại thưởng 8 đồng, công ty phải thưởng cho tôi 8000. Lương khi đó của tôi mới là 800 thôi, thưởng bằng 10 tháng lương rồi, chủ nhiệm phòng doanh nghiệp trì hoãn thưởng 3 tháng không phát. Tôi cãi nhau với họ, họ chỉ trả 1/3, nói phần còn lại trả từ từ. Sau đó điện tín phương bắc đứng vững chân rồi, một đám quản lý ở đâu nhảy dù xuống, còn đám người chạy ngược chạy xuôi từ lúc thành lập công ty như chúng tôi, cô biết họ làm gì không? Họ bảo tôi là hợp đồng thời vụ .. Ha ha ha, nói khó nghe một chút thì là dân công.”
Tằng Nam nghe mà bất bình thay:” Nên anh về quê?”
“ Ừ, lúc đó tôi còn ngốc, giận lên là phất tấy bỏ đi, cái công ty đó là đơn vị quản liêu, với tầm bằng đại học hạng ba như tôi, vĩnh viễn không có cơ hội đứng thẳng lưng nói chuyện, bọn họ chỉ nhìn bằng cấp đánh giá người khác. Tôi hiểu ra điều ấy liền tức giận bỏ việc về quê.” Giản Phàm nói lại chuyện này mới hơn hai năm thôi mà cảm tưởng chuyện từ rất lâu rồi, đó là vì trong khoảng thời gian đó xảy ra qá nhiều chuyện:
Lần đầu tiên nói tới chuyển xảy ra sau khi tốt nghiệp, khi đó còn xốc nổi lắm, cũng hừng hực quyết tâm , ngày đêm liều mạng làm việc cuối cùng người ta ngồi không hưởng hết thành quả. Cho dù bây giờ nói lại, Giản Phàm vẫn có cái cảm giác bị lừa mà chẳng biết kể cùng ai, khi đó còn không dám kể cho Hương Hương, nói rồi dần dần không lên tiếng nữa, mãi lâu sau mới phát hiện ra Tằng Nam vẫn nhìn mình, đôi mắt ấy nóng bóng như mặt trời ngoài kia, thất kinh: “ Này, cô đừng nhìn tôi như thế ... cô lại thế nữa rồi, ánh mắt đó chẳng ái muội chút nào đâu, sợ lắm.”
Cứ mỗi lần hai người ở riêng bên nhau, Tằng Nam đều nhìn mình như thế, có chút si dại, không biết nghĩ tới cái gì, lần nào cũng bị Giản Phàm đùa cợt phá hỏng không khí.
Tằng Nam nhìn cái vẻ mặt khoa trương rõ giả của Giản Phàm, có chút không vui:” Sợ chết luôn đi ... Tôi đáng sợ vậy à? Lần nào cũng né tránh tôi, thật là.”
Giản Phàm mỉm cười quảy đầu lại, Tằng Nam có chút ấm ức rầu rĩ, ngửa cổ tu một ngụm nước ngọt, co hai chân ngọc thon thả mịn màng lên xe, như cô bé dỗi hờn, cười xấu xâ:” Cô xinh đẹp như vậy, tôi không dám nhìn, tôi sợ không kìm nén được mà phạm sai lầm.”
“ Nói dối.” Tằng Nam lườm một cái, tỏ vẻ hờn dỗi: “ Tôi xinh đẹp chỗ nào, anh căn bản không thèm để ý tới tôi.”
“ Chỗ nào cũng xinh đẹp, không những xinh đẹp mà còn gợi cảm nữa.” Giảm Phàm nắm tấy chống cằm nhìn như đang ngắm nhìn Tằng Nam:
“ Xì, không thấy mấy câu cũ kỹ đó sao, vốn từ thiếu thốn, chẳng có gi sáng tạo.”
“ Cô muốn sáng tạo à?” Giản Phàm di chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm đồi ngực nhô lên của cô:
Tằng Nam không né tránh mà còn đắc ý, trong hộp đêm ánh mắt dâm dục trần trụi nhiều hơn thế gấp nhiều lần cô cũng thấy rồi, thế này chỉ là trò trẻ con:” Đương nhiên.”
“ Vậy cô có biết thế nào là gợi cảm không?”
| Còn cần anh nói à, nữ nhân nhận thức về cái đẹp lại kém anh chắc.”
“ Ấy ngàn vạn lần đừng coi đó là lời khen, ngàn vạn lần đừng hí hửng ... Nam nhân nói nữ nhân gợi cảm thì chín mươi chín phần trăm là liên tưởng tới cơ quản sinh dục rồi. Thời đại học bọn tôi trêu ghẹo nữ sinh hay nói: Em ơi, em thật gợi cảm, chỗ đó trông như cơ quản sinh dục.” Giản Phàm nói lời xiên xẹo mà cái mặt rõ nghiêm túc:
Tằng Nam đầu tiên là ngớ người, tiếp đó là phí cười, tấy không vững, chai coca rơi xuống đất, vừa vặn đổ vào Giản Phàm, nước coca chảy rằ, kêu xèo xào. Giản Phàm cuống cuồng ném ngày ra ngoài cửa sổ.
“ Đáng đời lắm, tôi nhìn nhầm rồi, còn tưởng anh là chính nhân quân tử, té ra cũng là tiểu lưu manh, chẳng hơn gì Đường Đại Đầu.”
“ Nữ nhân tốt khó tìm, nam nhân tốt càng khó tìm hơn, nếu nói tới lưu manh, tôi không bằng Đường Đại Đầu.” Giản Phàm tìm khăn giấy thấm coca bị bắn rằ, sau đó tiếp tục xem tài liệu:
Tằng Nam ngừng cười, ánh mắt có vài phần khó tin, ngoại trừ cái miệng rằ, ánh mắt Giản Phàm vẫn trong veo như nước suối chẳng có tí dâm tà nào, chuyện cười này giống như thả lỏng đầu óc nghỉ ngơi vậy. Không có hiệu quả mà cô mong đợi, Giản Phàm lại chìm đắm vào đống tài liệu rồi, còn tỉ mỉ vẽ gì đó lên giấy. Tằng Nam có chút thất vọng, cô rất thích Giản Phàm, thích dáng vẻ xấu xâ của y khi trêu chọc người khác, thích lúc y ba hoa chẳng kiêng kỵ gì, thích nhiều thứ lắm, cô không kể hết ra được, chỉ có điều quen nhau lâu như thế, chưa bao giờ thấy Giản Phàm tỏ ra thích mình.
Cho dù vừa rồi nói đùa có hơi vượt giới hạn, mục đích lại giống như cố tình khiến mình phản cảm vậy.
Nhưng không khiến Tằng Nam phản cảm, mà càng thích hơn vài phần, nam nhân tốt đích thực vô cùng khó tìm, nhưng cô nghĩ mình đã thấy một người rồi, ở ngày trước mắt, lại lặng lẽ nhìn Giản Phàm như bao lần trước đó, thấy y nhíu chặt mày, cái bút như nặng ngàn cân không biết đặt xuống ở đâu, khẽ khuyên nhủ:” Giản Phàm, đừng quá khó xử, kỳ thực Đường Đại Đầu yêu cầu không quá cao, giảm thiếu phần nào tổn thất là được, chuyện này quá khó, anh ta đích thân thử rồi, anh ta tìm tới anh đoán chừng là muốn mượn lực lượng của đám anh em anh trong hệ thống công an.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất