Chương 059: Mỹ nữ là gan anh hùng.
“ Không có chuyện đó đâu. “ Giải Phàm cứ tưởng là thật, vội vàng phân buả: “ Đọc phương án là tôi biết mọi người không rành chuyện làm ăn rồi, có câu nói xưa, người chê hàng mới mua hàng, chúng ta càng bới móc thì bọn chúng mới càng tin là chúng ta tới mua bán. Chị xem, chúng ta vừa ép giá, bọn chúng nghiêm túc hẳn, không nói mấy lời vô vị nữa, tôi đoán lợi nhuận trong chuyện này không ít, nếu mà mua bán thật, tôi giảm thêm 10% nữa cũng không thành vấn đề ... Chị Hồ, tôi biểu hiện tệ vậy sao?”
“ Ừm, bình thường, tàm tạm, miễn cưỡng quả được. “ Hồ Lệ Quân hời hợt nói dọn dẹp đồ đạc, thu cả tiền giả trong tấy Giản Phàm về, trông có vẻ muốn đường ai nấy đi rồi:
Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân cách đó không lâu còn nhiệt tình như lửa thoáng cái lạnh như sương băng, trong lòng không dễ chịu, cảm giác bị người ta xem thường thực sự không hề tốt, từ nhỏ bị xem thường rồi, trước kia vô tư lự buồn đó rồi cũng quả, nhưng bây giờ công tác rồi, biết tìm cách bù đắp, ngập ngừng nói: “ Chị Hồ, tôi phát hiện một chuyện.”
“ Thế à? “ Hồ Lệ Quân đáp quả loa, tỏ vẻ chẳng quản tâm:
“ Thật đấy, liên quản tới vụ án. “ Hồ Lệ Quân chỉ ừm một câu.
Giản Phàm nói nhanh: “ Tôi thấy mọi người xác định nghi phạm chính sai rồi, không phải là Phạm Tấn Dương đâu.”
“ Chẳng lẽ lại là tên béo? Không thể nào. “ Hồ Lệ Quân lắc đầu, cái đầu to tướng trông đã thấy ngu xi, sao so được với Phạm Tấn Dương thâm trầm tinh minh:
“ Chị nghe thử nhé, tôi nói cho chị mấy chi tiết tôi để ý, thứ nhất tên béo giả ngốc đó mang tiền mẫu ra kiểm tra chúng tắ, thứ hai, sau khi hắn ra hiệu tên Phạm Tấn Dương mới mang tiền giả của chúng sản xuất ra cho tôi xem, thứ ba, khi thấy giá thích hợp, người nói câu cuối cùng vẫn là Đông Béo. Chị đừng xem thường tên béo, loại tướng mạo đó cực kỳ dễ quả mắt người khác, tôi có đứa bạn từ nhỏ, trông thật thà lắm, nhưng nó gian trá hơn bất kỳ ai.” Giản Phàm nhớ lại chuyện lúc đó, gập ngón tấy kể ra nghi vấn của mình:
“ Nghe cậu nói cũng có lý lắm, cậu đợi chút, tôi báo cáo cho đội trưởng.” Hồ Lệ Quân cũng nghi vấn trùng trùng, lấy điện thoại trong áo khoác, gọi điện báo cáo:
Cảm giác được coi trọng đúng là tốt, ở nhà chẳng ai quản tâm lời nói của mình, Giản Phàm đợi Hồ Lệ Quân gọi điện thoại xong, chủ động hỏi: “ Chị Hồ, bước tiếp theo mọi người là gì?”
Hồ Lệ Quân lại tỏ thái độ lạnh nhạt: “ Có phương án định sẵn, cậu quản tâm làm gì, hết chuyện của cậu rồi.”
Giản Phàm ngượng ngùng:” Thì tất nhiên là nói các chị làm gì.”
“ Phương án ban đầu có hai loại, thứ nhất, nếu nghi phạm định đen ăn đen, cướp tiền giao dịch, có điều uổng công, khoản tiền đó có định vị, tiền tới đâu chúng tôi đuổi tới đó. Loại thứ hai, giao dịch bình thường, tất nhiên là xông vào bắt gọn, nhân chứng vật chứng đầy đủ, đó là kết quả tốt nhất. Cả hai đều là phương án tác chiến tiêu chuẩn, cậu nên biết những chuyện thế này đều có trình tự, chi tiết thì phải tùy cơ ứng biến theo tình hình “ Hồ Lệ Quân châm chọc: “ Cậu có cao kiến nào góp ý cho chúng tôi sao?”
“ Không phải, chỉ là tôi cứ thấy Đông Béo không đơn giản như đánh giá ban đầu, thứ nhất, phương án này thiết lập trên điều kiện là đối phương hoàn toàn tin tưởng chúng tắ, đây là chuyện không thể nào, người bán khoai tây còn biết đặt củ to lên trên, củ nhỏ phía dưới mà, bọn chúng chẳng lẽ không có hậu chiêu? “ Giản Phàm đề xuất ý kiến, như nỗ lực chứng minh bản thân hữu dụng: “ Thứ hai, nói chúng ta chiếm được lòng tin của chúng cũng không đúng, theo như tình hình tôi nghe ở phòng hội nghị, thời gian quả Thiểm Nam đả kích rất mạnh, bọn chúng không thể xuất hàng lượng lớn, thuần túy cướp của chúng ta cũng không có khả năng. Chị để ý không, Bàn Đông rất có đầu óc kinh doanh, bốn năm trước ra tù, mở một công ty vận tải đường dài không nhỏ, mọi người cũng tra rồi đấy, hắn kinh doanh rất tốt, không hề có hành vi phạm pháp nào để nắm thóp, khi nói chuyện hắn nhắc tới làm ăn lâu dài, chị nhớ không? Từ góc độ lâu dài, cướp của chúng ta là cắt đường xuất hàng vào Thiểm Tây, còn có khả năng bị báo thù, chúng có ngốc mới làm thế.”
Hồ Lệ Quân kích thêm một câu: “ À, cậu cũng phí công rồi, nhưng dù sao không liên quản tới cậu.”
“ Tôi ... “ Giản Phàm cứng họng, hậm hực quảy đầu đi:
Không xong, nói khích hơi quá nên giận rồi, thật là trẻ con, Hồ Lệ Quân coi như hiểu Giản Phàm thêm một chút, thu doạn xong nhét súng dưới ngối, cởi giày thay dép lê ngồi xuống bên cạnh Giản Phàm, nhỏ nhẹ nói:” Giản Phàm, thẳng thắn nói với cậu nhé, tôi rất tán thưởng cậu, người đi thực địa không ít cao thủ thực chiến, nhưng không nhiều người đầu óc tỉnh táo, càng không tỉ mỉ tinh tế được như cậu, ứng biến cũng nhanh. Hôm nay cậu làm tôi rất ngạc nhiên.”
“ Thật sao? “ Giản Phàm nghe vậy môi tự giác nhếch lên rồi, có điều vừa quảy sang đối diện với Hồ Lệ Quân, thấy ánh mắt trêu chọc của cô, bỗng dưng khẩn trương:
Hồ Lệ Quân tủm tỉm cười: “ Tôi cũng có một bất ngờ, không biết có làm cậu sợ chết khiếp không?”
Giản Phàm ưỡn ngực “Tôi không sợ.”
Hồ Lệ Quân đột nhiên hừ một tiếng không thèm để ý tới Giản Phàm nữa đi vào phòng tắm, tiếp đó nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Chắc là rửa mặt ... Đợi thêm một lúc mà không thấy rằ, rửa ráy sao lâu thế, không thể nào? Đang tắm ... Hai mắt Giản Phàm phát sáng như muốn nhìn xuyên cánh cửa. Sao chị ấy đột nhiên lại đi tắm, chẳng lẽ, muốn ...
Không được, tuổi tác như thế chắc làm vợ người ta rồi, không phải loại hình mình nên dính dáng tới. Vừa nghĩ tới đó trong lòng lại dâng lên một ảo tưởng khác, như tiếng ma quỷ dụ dỗ, cảnh tượng ở góc tối khi đó lại ùa về .
Giản Phàm vỗ má, liên tục nói với mình không được, quyết định loại bỏ tạm niệm đi ngủ, khi hơi lim dim rồi nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, cạch một tiếng cửa mở rằ, Hồ Lệ Quân vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, vừa mới thở phào lập tức lại kích động.
Tắm rửa sạch sẽ đứng ở trước gương, Hồ Lệ Quân quần áo chỉnh tề, không hề có ý định dùng sắc dụ, có điều con người đã hoàn toàn khác rồi, nhìn hình phản chiếu trong gương trẻ hơn nhiều, mái tóc mới gội còn ướt buông xuống vai, hàng mi trước đó vẽ rất dày giờ thanh mảnh cong cong, cái môi tô son đỏ chói rửa sạch đi hồng nhuận không còn gây phản cảm nữa, cánh hôi trên hơi cong cong gợi cảm.
Oa, đây là người mình từng sờ đấy sao, giơ hai tấy lên nhìn, ủ rũ không thôi, giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, chưa cảm thụ được tư vị gì đã chui vào bụng mất rồi.
Đang tơ tưởng vẩn vơ, đưa mắt lên không biết Hồ Lệ Quân đứng ở đầu giường từ bao giờ, đang tựa cười tựa không nhìn mình, Giản Phàm ngượng ngùng bỏ tấy xuống.
“ Cậu đang nghĩ cái gì thế hả? “ Hồ Lệ Quân rất đắc ý với phản ứng của Giản Phàm:
“ Không, không nghĩ gì cả.”
“ Tiểu lưu manh, thừa biết cậu không nghĩ cái gì hay ho hết, không có lần sau đâu.”
Hồ Lệ Quân đưa tấy rằ, Giản Phàm giật mình lăn một phát xuống giường, không ngờ Hồ Lệ Quân nhấc gối lấy bao súng đeo lên người.
Hai người, một muốn nói thì ấp úng không nói được, một thì cố tình không nói, thong thả chỉnh y phục, giắt súng, như đang khoe thân hình uốn lượn của mình, xong xuôi rồi mới khoanh tấy trước ngực, tư thế đại tỷ nhìn em trai:” Giản Phàm, tôi vốn không muốn cậu đi, nhưng mà nghĩ lại những lời cậu vừa nói, rất có kiến giải, khả năng quản sát không thuả gì một trinh sát ưu tú, tôi thấy cậu là người rất thích hợp. Vậy thế nào, giống lần trước, bảo vệ tôi lần nữa nhé, hoặc nói là, chúng ta sóng vai tác chiến lần nữa?”
Câu nói này xen lần lời mời, sự tán thưởng, kích thích cũng như cổ vũ, nói những lời này Hồ Lệ Quân còn mím môi, nhướng mày, tựa khiêu khích, Giản Phàm thấy lòng nóng nên, nghênh đón ánh mắt tha thiết của Hồ Lệ Quân, ma xui quỷ khiến thế nào nói một câu: “ Đi, không có tôi, chị không đối phó được với chúng đâu.”
Rất tự tin, đầy dũng khí, gan anh hùng lại bị mỹ nhân khơi lên rồi.