Chương 062: Lời vàng ý ngọc. (3)
“ Không như cô nghĩ, tôi không muốn thôn tính mảng ẩm thực của cô, nói thế này nhé, dùng người của cô, địa điểm của cô, nhưng đổi phương thức kinh doanh của tôi, kết toán tài vụ trong tấy tôi, quản lý nhân sự và địa điểm trong tấy cô cô sợ gì? Coi như cô chỉ giao toàn bộ đầu bếp cho cô thôi, cô chuyên quản lý, tôi phụ trách nấu ăn.” Giản Phàm đưa ra kiến nghị mà hai bên cùng có lợi, mục đích của y thì không phải nói, nắm mạch máu của Tân Thế' Giới, đầu bếp, thiếu đầu bếp lành nghề y chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hiện trạng:
“ Chuyện này.” Sở Tú Nữ hiểu ý đối phương rồi, nhưng không dám đồng ý: “ Tôi đang kinh doanh rất ổn định, tạm thời không có ý này.”
“ Ổn định à, vấn đề của cô lớn lắm, cô chưa nhận ra thôi.”
“ Có sao? Không phải anh định dọa tôi chứ?”
“Tôi không cần phải dọa.” Giản Phàm đã có chuẩn bị từ trước: “ Tôi hỏi cô, số đầu bếp của cô nhiều gấp 4 lần của tôi, cô tính hiệu suất bình quân chưa? Tôi lại hỏi cô, tôi vào Đại Doanh Bàn có 40 ngày, lượng tiêu thụ của cô sụt giảm liên tục, Viên Kỷ Bình không cách nào vãn hồi mới dùng trò bàng môn tà đạo đối phó với cái quán nhỏ, nguyên nhân sâu xâ hơn là gì? Nếu cô kinh doanh tốt, đâu phải dùng thủ đoạn phi chính quy đó.”
Sở Tú Nữ bị nói trúng chỗ lo buồn nhất, bỏ đi chuyện cảnh sát can dự, trước đó lượng tiêu thụ 10 chiếc xe lưu động giảm đi hơn một nữa, Viên Kỷ Bình không nghĩ ra đối sách nào mới dùng thứ hạ sách này, đơn giản hơn là, Thực Thượng nấu ăn rất ngon, nguyên nhâu sâu xâ hơn cô chưa tìm rằ, trầm tư ngồi vào ghế của mình, tỏ ý lắng nghe: “ Được, tôi muốn nghe ý tưởng chi tiết hơn của anh.”
“ Vấn đề thứ nhất là ở thời gian kinh doanh của cô, bắt đầu từ 10 giờ 30 tới chừng 3 giờ chiều.” Giản Phàm giơ một ngón tấy lên: “ Vào thời điểm khác mảng ẩm thực của cô đều không làm việc, cô không thấy lãng phí nhân lực, tài nguyên và địa điểm sao? Có thể mở rộng kinh doanh bữa sáng, tôi và ăn khuya.”
“ Tôi từng nghĩ tới, có một hẳn có hai?” Sở Tú Nữ gật đầu không để lộ nhiều thông tin trong lời nói:
“ Vấn đề thứ hai ở chất lượng món ăn, hai mấy món tự chọn, mùi vị tạm được, điển hình của đầu bếp học trường lớp, chẳng khác nào bỏ tiền ăn mỳ chính, giả vị. Buổi trưa tôi tới, giờ cao điểm mà khách chỉ có 50%, phục vụ rảnh rỗi tán gẫu, đón khách vào xong là bỏ mặc, tuy các cô hướng về khách hàng tầng cấp thấp, nhưng không thể coi khách như hạ nhân. Quá nửa vì nguyên nhân này mà kinh doanh không tốt.”
Sở Tú Nữ bị nói trúng yếu hại, dù đã bỏ đi một nửa không gian để kinh doanh spa vẫn chỉ miễn cưỡng có lãi, cười gượng: “ Anh nói không sai, nhưng chúng tôi không thể mời đầu bếp đặc cấp tới làm món tự phục vụ và đồ ăn nhanh. Dù chúng tôi sẵn sàng bỏ tiền thì họ cũng không tới.”
“ Nên các cô mới thuê đám đều bếp nửa vời trong trường dậy nấu ă? Đó không phải là vấn đề, mà vấn đề lớn nhất, tôi e cô chưa phát hiện.”
Liên tiếp bị người ta đánh trúng chỗ yếu, càng nghe Sở Tú Nữ càng thấy cái chỗ của mình không ra gì, yếu ớt hỏi: “ Còn nữa sao?”
“ Vấn đề lớn nhất là lãng phí. “ Giản Phàm nhắc tới vấn đề nhức óc nhất của nhà bếp bếp, chỉ trích cứ như người ta lãng phí đồ của mình: “Tôi tìm hiểu Tân Thế Giới là từ thùng rác ở Đại Doanh Bàn, thức ăn thừa của các cô trong hộp cơm chẳng ra sao, sau đó tôi đi theo xe rác của công ty cô đổ vào đống rác, cô biết cô vứt đi cái gì không? Bằng vào số rằu vứt đi mỗi ngày làm cho mấy chục người ăn cũng không thành vấn đề. Cơm canh thừa càng nhiều, không nói cái khác, đủ nuôi 10 con lợn vẫn là nói ít đi đấy, từ khi nhìn thấy rác cô vứt đi là tôi biết cô thuả chắc.”
“ Nghiêm trọng vậy sao? “ Sở Tú Nữ động lòng, công ty lớn như vậy, đúng là không ai để ý vấn đề từ thùng rác:
“ Nghiêm trọng hơn cô nghĩ đấy, đừng cho là tôi dọa, cô tự đi xem đi.” Giản Phàm rất ghét lãng phí thức ăn, nói không khách khí nữa: “ Một nửa là vấn đề quản lý, một nữa là do tư tưởng, các cô vừa ra sức giảm bớt chi phí, dùng gạo cũ, dầu tái chế, rằu rẻ, thịt đông lạnh. Chất lượng kém không bán đi được tiếp tục lãng phí, hình thành vòng tròn ác tính, càng giảm chi phí, kinh doanh càng đi xuống lại càng tìm cách giảm chi phí hơn nữa. Tôi tận mắt nhìn bên cô đổ đi cả thùng cơm lớn không bán được, cùng rằu nát và thịt biến vị, chứng tỏ từ nguồn nhập hàng, quản lý lưu trữ và sử dụng đều có vấn đề gây lãng phí quá lớn ... Đương nhiên, nếu cô nói là cô không bận tâm chút lãng phí này thì coi như tôi khỏi nói.”
Xuất thân khác nhau thì nhãn quảng khác nhau, khi xưa Giản Phàm từng thấy cha mẹ phải tận dụng từng cái lá rằu một, còn cô gái phú nhị đại như Sở Tú Nữ thì chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới. 3 vấn đề làm Sở Tú Nữ không thể không coi trọng, sự thực ngày trước mắt, cả rể cây, cỏ cho lợn người ta đều tận dụng, hơn kém đã quá rõ.
Nghĩ rất lâu, trầm mặc rất lâu, ánh mắt lúc nhìn lên, lúc chuyển hưởng không liên quản, giống hệt nghi phạm lúc không biết phải trả lời thế nào, kỳ thực Giản Phàm hiểu sự khó xử của đối phương, có nên giao chuyện làm ăn cho một nhân vật nguy hiểm như mình không là chuyện cần cần nhắc kỹ càng, dù sao trước đó hai bên có va chạm ... Nhưng nói đi phải nói lại, không có va chạm đó, Giản Phàm không có tư cách ngồi cùng người tắ.
Giờ ngồi cùng nhau rồi, xấu hổ chưa hết đã tiến vào tuần trăng mật sao? Tâm kết đâu dễ cởi bỏ như vậy, nhìn sắc mặt nữ nhân này dần dần khôi phục vẻ bình đạm, Giản Phàm biết đối phương sắp nói rồi, cũng biết kết quả, hỏng.
Quả nhiên Sở Tú Nữ hắng giọng một tiếng, nở nụ cười nhìn Giản Phàm uyển chuyển nói: “ Anh Giản, tôi có kiến nghị hay hơn, anh có thể cân nhắc, bán công ty của anh cho Tân Thế Giới, tôi sẽ cho anh một cái giá tốt, toàn bộ phục vụ viên và đầu bếp sẽ sát nhập vào Tân Thế Giới, anh sẽ thành giám đốc phụ trách mảng ẩm thực ..."
Chưa nói xong quản sát vẻ mặt Giản Phàm đã biết câu trả lời, nam nhân này không chịu ở dưới người khác:” Coi như tôi chưa nói.”
“ Ha ha ha, xem ra tôi nói quá nhiều rồi, cô không ngại hợp tác, nhưng không muốn hợp tác với tôi, đúng không? Thẳng thắn mà nói, giờ tôi không làm gì được cô, cô cũng không làm gì được tôi, ai đuổi ai đi là chuyện vài năm nữa, nếu thế vì sao không hợp tác? Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, đem tài nguyên nhân lực của cô cho tôi tận dụng, có thể giúp chất lượng thức ăn của Tân Thế Giới nâng lên một bậc, chi phí giảm đị một bậc, cô hoái nghi tôi có ý đồ khác chứ gì?” Giản Phàm không thất vọng, nếu nghĩ một cuộc trò chuyện đã thành thì đơn giản và mỹ hảo quá, nhưng không có nghĩa y buông tấy ngay, ít nhất phải tạo cơ sở để có thể ngồi xuống nói chuyện lần nữa:
“ Nếu thế vận mệnh của chúng tôi nắm trong tấy anh rồi, cũng không dấu anh, cho dù anh có thể giúp giảm nửa chi phí, nhưng tôi không đủ dũng khí mạo hiểm vì một nửa đó. Tuy anh chiếm được thị trưởng tốt nhất, nhưng tôi có thể dồn công sức khai phát trường học và nhà văn phòng bù lại ... Nhưng giao cho anh thì tôi bị anh kiềm chế rồi.” Sở Tú Nữ từ chối rất thẳng thắn dứt khoát: “ Cám ơn anh Giản, vì vấn đề anh chỉ ra giúp tôi, chúng ta có thể kết bạn không? Hay là anh tới công ty tôi làm cố vấn?”